Ngu Giang đã giữ mình trong sạch hơn hai mươi năm, dù sớm biết khuynh hướng của mình, anh chưa từng có bất cứ hành vi vượt giới hạn nào với ai.

Ngay cả lúc này, anh cũng chỉ muốn thừa nhận rằng mình đã bị sắc dục làm mờ mắt.

Một cậu bé làm việc trong quán bar, nơi cám dỗ hỗn tạp như vậy, làm sao có thể đơn thuần được chứ?

Có lẽ tất cả chỉ là giả dối.

Vì vậy, anh không hề thương tiếc, cho đến khi cảm thấy một lực cản.

Anh dừng lại, cau mày hỏi với giọng khản đặc: “Chưa từng?”

Hứa Lăng Trác đau đến không nói nên lời, đôi mắt lơ đãng nhìn anh, đuôi mắt đỏ hoe hơi hếch lên.

Mái tóc vàng làm nổi bật làn da trắng bệch, từ má đến vành tai, rồi lan xuống cổ, dần dần ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ.

Ngu Giang rối rắm một lúc, trong lòng phiền loạn, nhưng cuối cùng vẫn định rời đi.

Hứa Lăng Trác lại nắm lấy tay anh: “Đừng đi.”

“...”

Ngu Giang hoàn toàn bị đánh bại.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, anh xoa đầu Hứa Lăng Trác, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: “Tôi sẽ cố gắng, không để cậu đau.”

Nhưng vì không có kinh nghiệm thực chiến, Ngu Giang bắt đầu lúng túng.

Hơn nữa, giờ phút này anh mới thật sự tin rằng sự thuần khiết trong mắt Hứa Lăng Trác không phải là giả vờ, mà là thật.

Khuyên tai là giả, hình xăm là giả, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể giả được.

Thế là anh trở nên kiên nhẫn hơn, cẩn thận quan sát phản ứng của Hứa Lăng Trác.

Mãi sau mới dần dần tìm thấy chút manh mối, khi cơn đau của Hứa Lăng Trác dịu đi, tiếng r*n rỉ cũng bắt đầu thay đổi.

Ngu Giang quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Hứa Lăng Trác, cuối cùng vẫn lịch thiệp nói một câu: “Khó chịu thì phải nói, không thích thì có thể từ chối.”

Hứa Lăng Trác chớp mắt.

Đôi mắt đen láy giờ đây hoàn toàn mờ mịt.

Cậu vươn tay ôm lấy cổ Ngu Giang.

...

Tầng cao nhất của khách sạn có hệ thống cách âm chất lượng cao, nên dù mặt trời đã lên cao, bên trong khách sạn vẫn yên tĩnh.

Khi Hứa Lăng Trác mở mắt, cơn đau nhức ở eo xông thẳng lên đầu, cứ như thể cậu bị cắt làm hai. Cơn đau phía sau càng dữ dội hơn, cảm nhận rõ ràng đã sưng tấy.

Miệng cậu khô khốc, đầu óc còn choáng váng.

Chuông báo thức điện thoại reo lên.

Cậu nhìn ngày, công việc làm thêm buổi sáng đã nghỉ, nhưng cậu quên tắt báo thức.

Trong phòng tối om, cậu lơ mơ nghĩ hình như đây không phải nhà mình, sao cái giường lại mềm thế này?

Và, ai đã đánh cậu vậy?

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Không ngờ trên giường còn có người khác, Hứa Lăng Trác giật mình ngồi dậy.

Toàn thân đau nhức khiến cậu nhăn nhó, một lúc lâu mới đỡ hơn.

Giọng nói khản đặc: “Quái quỷ, anh, anh, anh...”

Ngu Giang nghiêng người chống đầu, tiện tay ấn nút rèm cửa điện. Anh cười nhìn Hứa Lăng Trác: “Vẫn khó chịu sao?”

Hứa Lăng Trác hoảng sợ nhìn rèm cửa từ từ mở ra.

Ánh sáng tràn vào căn phòng, cậu nhìn thấy những vết cắn trên người Ngu Giang, có những vết rõ ràng đã đóng vảy.

Tất cả những chuyện xảy ra đêm qua dần dần ùa về trong đầu cậu.

Cậu cúi đầu nhìn những vết bầm tím trên người mình.

Vẻ sợ hãi càng nhiều hơn.

Cậu chịu đựng cơn đau, lùi dần về phía sau, không thể tin được mà nói: “Đêm qua... đêm qua...”

“Không nhớ à?” Ngu Giang cong môi.

Đến đây, Hứa Lăng Trác hoàn toàn sụp đổ.

Cậu bị Ngu Giang "Làm"!

Cậu vơ lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào anh: “Anh đúng là cầm thú mà!”

Ngu Giang bị chiếc gối ném trúng, đầu óc ngơ ngẩn một chút: “Đêm qua cậu đã đồng ý mà.”

“Đồng ý cái gì mà đồng ý! Tôi điên rồi sao mà lại đồng ý làm chuyện đó với cái tên biến thái như anh chứ!”

Hứa Lăng Trác nhảy xuống giường, chạy loanh quanh trong phòng, vơ lấy tất cả những thứ có thể dùng được ném về phía Ngu Giang.

Ngu Giang gần như không có cơ hội nói.

Đồ vật mà Hứa Lăng Trác ném tới ngày càng quá đáng. Một chiếc kẹp hồ sơ thậm chí còn đập thẳng vào má anh.

Cảm giác đau rát.

Hứa Lăng Trác giận dữ trèo lên giường, lợi dụng lúc Ngu Giang chưa kịp phản ứng, cậu ngồi lên người anh, che đầu anh lại, đấm liên tiếp qua chiếc chăn.

Ngu Giang vốn dĩ đã lợi dụng lúc đối phương say rượu và không phòng bị, nói cho cùng vẫn là anh sai.

Hứa Lăng Trác muốn trút giận, anh chỉ có thể mặc cậu.

Hứa Lăng Trác đau khắp người, nắm đấm cũng yếu ớt, đấm lên người Ngu Giang gần như không đau.

Nhưng Hứa Lăng Trác vẫn rất tức giận.

Cậu lầm bầm chửi: “Tôi tốt bụng giúp anh! Không ngờ anh lại là một thằng cầm thú như vậy!”

“Tôi đã bảo mà, làm gì có ai tốt bụng mời tôi ở khách sạn! Hóa ra là một tên biến thái! Tôi đánh chết anh!”

Hứa Lăng Trác hoàn toàn không nhắc đến việc chính cậu là người chủ động xin ở nhờ.

Hứa Lăng Trác đấm được vài cái đã thở hổn hển.

Cậu không màng đau đớn, nhanh nhẹn nhảy xuống giường.

Quần áo của cậu ở dưới giường. Cậu thay quần áo trong chớp mắt, giữa chừng vẫn không quên ném đồ vật vào người Ngu Giang.

Ngu Giang nhận ra Hứa Lăng Trác thật sự rất giận.

Anh ngồi dậy, sờ vào chỗ sưng trên má, trên tay còn có một vết máu nhỏ, chắc bị vật gì đó cứa vào: “Cậu trở mặt nhanh thế à?”

“Trở mặt cái đầu anh!” Hứa Lăng Trác quay đầu lại, thấy máu thấm trên mặt Ngu Giang, sững sờ một lát rồi tiếp tục hung hăng nói: “Tôi sẽ báo cảnh sát! Bắt anh lại!”

Ngu Giang nhíu mày: “Đừng quên đêm qua là cậu chủ động đến với tôi.”

Hứa Lăng Trác hừ một tiếng, tức giận quay lưng bỏ đi.

Trên bàn trà phòng khách là ví tiền của Ngu Giang.

Cậu vớ lấy, bên trong có một ít giấy tờ và một cọc tiền mặt dày cộp. Hứa Lăng Trác ném giấy tờ ra ngoài, hung hăng giẫm lên. Cậu nói với Ngu Giang, người đang đi ra: “Số tiền này coi như là bồi thường cho tôi. Tôi sẽ không báo cảnh sát, đừng để tôi gặp lại anh.”

Nói xong, cậu vẫn thấy chưa đủ, nắm chặt tay khoa tay múa chân: “Ông đây gặp anh lần nào thì đánh lần đấy!”

Ngu Giang nói: “Cậu có thể nghe tôi nói không, tôi có thể chịu trách nhiệm...”

Anh muốn giải thích, anh có thể chịu trách nhiệm, anh cũng rất muốn chịu trách nhiệm.

Cậu bé này đi làm thêm vất vả, nửa đêm mới về nhà, động một tí lại nói không có tiền, còn khóc lóc kể khổ.

Mà anh thì lại có rất nhiều tiền.

Nhưng Hứa Lăng Trác không cho anh cơ hội, trực tiếp ngắt lời: “Không thể! Đồ biến thái! Xí!”

Và rồi, Hứa Lăng Trác “Ầm” một tiếng, đóng sầm cửa rời đi.

Ngu Giang ngoài vết thương trên má, còn bị nửa chai nước ném trúng đầu. Anh đi lại có chút choáng váng, có lẽ là chấn động não. Anh nghĩ.

Để cậu bé bình tĩnh lại cũng tốt. Dù sao anh cũng biết nơi làm việc của cậu, ban ngày còn phải đi gặp đối tác.

Buổi tối anh có thể tranh thủ thời gian đi tìm cậu.

Hứa Lăng Trác chạy như bay ra khỏi khách sạn.

Nơi đây là khu vực trung tâm đắt đỏ nhất Hàng Thành.

Vì quá xa, cậu không thường xuyên đến. Chỉ vì quán bar này trả lương cao, cậu mới đến làm thêm.

Cậu mở ví tiền của Ngu Giang dưới sảnh khách sạn. Một cọc tiền dày cộm, khoảng 3.000 tệ.

Toàn thân đau nhức, cậu quyết định gọi taxi về nhà.

Trong khu phố cũ, những người già dậy sớm đang tập thể dục. Họ thấy cậu thì chào hỏi: “Ôi, Tiểu Trạng nguyên về rồi à? Tối qua lại trực ca đêm à?”

“Tiểu Trạng nguyên của chúng ta vất vả quá, thức đêm nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Tiểu Trác ăn sáng chưa? Có muốn ăn một xửng bánh bao không? Vừa ra lò đấy!”

Hứa Lăng Trác trả lời từng người: “Vâng, bà Lưu, hôm qua cháu trực ca đêm.”

Thực ra không phải trực ca đêm, chỉ là xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn. Cậu không hề thức đêm, nhưng còn mệt hơn cả thức đêm.

“Ăn rồi ạ, cháu vừa mới ăn xong. Hôm nay không ăn đâu!”

Thực ra cậu chưa ăn, nhưng không có cảm giác thèm ăn.

Hứa Lăng Trác vừa thi tốt nghiệp.

Cậu đỗ vào đại học B với danh hiệu thủ khoa Hàng Thành. Thành tích của cậu luôn rất tốt, nhưng gia đình lại có chút phức tạp.

Bố ruột cậu qua đời khi cậu còn nhỏ, sau đó cậu sống với mẹ là Hứa Tiểu Vân. Nhưng Hứa Tiểu Vân rất không đáng tin cậy, gần như không bao giờ quan tâm đến cậu. Trong mười mấy năm, bà tái hôn ba lần, mắt nhìn đàn ông ngày càng kém.

Đối với Hứa Tiểu Vân, Hứa Lăng Trác trở thành gánh nặng.

Thế nên, Hứa Lăng Trác chuyển đến sống với bà ngoại. Vì bà ngoại đã lớn tuổi và không có thu nhập, cậu đã tự đi làm kiếm tiền từ rất sớm.

Sau khi bà ngoại qua đời, những người già và cô chú trong khu phố vừa thương cậu, vừa vì cậu lớn lên quá dễ mến và học giỏi nên rất nhiều người đối xử tốt với cậu.

Những lời chào hỏi dọc đường càng khiến cậu khát khô cổ họng.

Toàn thân đau nhức, cậu chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.

Nhưng vừa vào cửa, cậu thấy hai chiếc vali nằm trên sàn, chờ cậu sắp xếp. Cậu thở dài.

Sắp xếp cái gì chứ? Ngủ một giấc đã.

Nhưng cậu chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

“Đang ở đâu đấy?” Cậu lơ mơ bắt máy, giọng Chúc Tiểu Lượng vang lên.

Chúc Tiểu Lượng là bạn thân từ nhỏ của cậu, lớn lên cùng nhau.

“Ở nhà.” Sau giấc ngủ ngắn, giọng Hứa Lăng Trác càng khản đặc.

“Cái gì? Mày làm sao thế? Ốm à?” Chúc Tiểu Lượng la lên: “Có cần tao đến không?”

“Không cần, chuyện gì?” Hứa Lăng Trác hỏi.

Giọng Chúc Tiểu Lượng đầy kinh ngạc: “Mày quên rồi à? Hôm nay đội xe phát lương đấy. Họ gọi cho tao, bảo tao đến nhận lương.”

Hứa Lăng Trác luôn coi tiền như mạng, chưa bao giờ thấy cậu ấy thờ ơ với việc nhận lương như vậy. Chúc Tiểu Lượng cơ bản đã xác định được cậu hoặc là bị ốm, hoặc là bị “Hâm”.

“À, chuyện đó à. Mày nhận giúp tao trước, tao sẽ đến ngay.”

Giấc ngủ này kéo dài khoảng hai tiếng, cơ thể Hứa Lăng Trác đã bớt đau nhức hơn nhiều. Cậu dậy tắm rửa, vừa thay quần áo vừa nhớ lại chiếc bồn tắm lớn đêm qua.

Những chuyện sau khi say rượu dần trở nên rõ ràng.

Hình như... lúc đó cậu thật sự rất chủ động. Tại sao lại phải sờ cơ bụng của người ta chứ?

Hứa Lăng Trác càng nhớ càng kinh hãi với chính mình. Cậu chưa bao giờ uống rượu, hoàn toàn không biết rằng sau khi say, mình lại có cái bộ dạng lưu manh đến thế.

Chuyện này... hình như không thể đổ hết lỗi cho Ngu Giang được.

Khi Chúc Tiểu Lượng tìm thấy Hứa Lăng Trác, cậu đang ngồi thẫn thờ trên một phiến đá trước trung tâm thương mại. Trên con đường lớn trước mặt, xe cộ tấp nập. Ánh mắt cậu chỉ lướt theo những chiếc siêu xe.

Hứa Lăng Trác nghĩ, Ngu Giang chắc chắn có rất nhiều siêu xe.

Rốt cuộc, người có thể ở khách sạn hàng vạn tệ và tùy tiện uống rượu hàng vạn tệ thì không thể nào thiếu siêu xe được.

Cậu lại nghĩ đến chai rượu đó.

Thật sự là rượu hại người mà! Cậu xoa xoa trán.

“Đến đây bao lâu rồi?” Chúc Tiểu Lượng vỗ mạnh vào vai Hứa Lăng Trác: “Sao không gọi điện giục tao?”

“Nửa tiếng rồi.” Hứa Lăng Trác ngồi không nhúc nhích.

Chúc Tiểu Lượng nheo mắt nhìn mặt trời chói chang. Phơi nắng hơn nửa tiếng mà da Hứa Lăng Trác vẫn trắng bóc.

Chúc Tiểu Lượng ngồi xuống phiến đá bên cạnh: “Mày thật sự định đi ngày mai à?”

Hứa Lăng Trác khẽ “Ừm” một tiếng.

“Cái gì!” Chúc Tiểu Lượng nhảy dựng lên.

Hứa Lăng Trác quay đầu nhìn cậu ta.

“Hòn đá này nóng thế! Mông tao sắp chín rồi! Mày không đau à?!”

Hứa Lăng Trác: “...”

Tốt, không hổ là bạn thân từ nhỏ. Ba câu đã nói trúng điểm mấu chốt. Dưới trời nắng gắt, phiến đá có nhiệt độ lên đến hơn 40 độ.

Mông cậu rất đau, nhưng có lẽ nóng lên một chút sẽ thấy dễ chịu hơn.

Hứa Lăng Trác xoa đầu, vẻ mặt điềm nhiên: “Tao đến sớm, hòn đá chưa nóng.”

Nóng cái khỉ!

“Ồ, thế à?” Chúc Tiểu Lượng bán tín bán nghi, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh: “Còn nửa tháng nữa mới đến ngày khai giảng của mày, đi sớm thế thì ở đâu?”

Hứa Lăng Trác nói: “Tao đã liên hệ với một anh khóa trên trong nhóm tân sinh viên. Anh ấy có một công việc làm thêm bao ăn ở.”

“Tao nói này, mày đỗ thủ khoa đại học B, được nhiều tiền thưởng như thế, đủ tiền học phí và sinh hoạt rồi, việc gì phải vất vả thế?” Chúc Tiểu Lượng không hiểu.

Hứa Lăng Trác vỗ vai Chúc Tiểu Lượng, giọng điệu già dặn: “Ai lại chê tiền nhiều chứ?”

“Mày đi ngày mai, đã nói với dì Hứa chưa?” Chúc Tiểu Lượng hỏi tiếp.

Hứa Lăng Trác thở dài: “Không, chưa nói. Bà ấy giờ cũng khó khăn, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến tao.”

Lần gần nhất cậu gặp Hứa Tiểu Vân là khoảng năm tháng trước. Lần liên lạc gần nhất là một tháng trước, nói vài câu ngắn gọn, xen kẽ với hai lần chuyển khoản.

Chúc Tiểu Lượng cũng thở dài, đưa cọc tiền mặt cho Hứa Lăng Trác: “Đây là lương của đội xe, mày đếm thử xem.”

Sau khi thi đại học, Hứa Lăng Trác đã làm thêm nhiều việc: gia sư, công nhân tạm thời cho đội xe taxi, phục vụ quán bar. Nơi nào trả lương cao, cậu đều đến đó.

Nhưng vì đội xe và quán bar yêu cầu người trưởng thành, khi đó cậu còn thiếu hai tháng nữa mới đủ 18 tuổi, nên tất cả đều phải dùng chứng minh thư của Chúc Tiểu Lượng để đăng ký.

“Không đếm đâu.” Hứa Lăng Trác nhét tiền vào túi: “Công việc ở quán bar tối qua tao đã bàn giao xong rồi. Lương tháng sau họ sẽ chuyển vào thẻ của mày, mày chuyển lại cho tao là được.”

Chúc Tiểu Lượng gật đầu không chút do dự: “Được.”

“Hành lý của mày đã dọn xong chưa?” Chúc Tiểu Lượng lại hỏi.

Hứa Lăng Trác nghĩ đến hai chiếc vali rỗng trong phòng rồi lắc đầu: “Chưa kịp.”

Chúc Tiểu Lượng nói: “Vậy để tao giúp mày dọn, ở nhà tao thường xuyên giúp mẹ tao dọn hành lý đi công tác mà.”

Hứa Lăng Trác gật đầu: “Đi thôi. Tao còn phải đi nhuộm lại tóc nữa.”

Vào ban đêm, Ngu Giang rời khỏi khách sạn, bước nhanh đến quán bar ở con phố sau.

Quán bar “Night Rain”, tiếng nhạc rock vang vọng từ xa.

Ngu Giang đẩy cửa bước vào, bên trong lác đác toàn là đàn ông.

Là một... Gay bar.

Ngu Giang câm nín. Tự xưng là trai thẳng, lại đi làm trong gay bar sao?

Anh tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn quanh một lượt nhưng không thấy Hứa Lăng Trác.

Cũng phải thôi, Hứa Lăng Trác chắc hôm nay xin nghỉ rồi.

Vì đêm qua Hứa Lăng Trác sau đó thật sự rất chủ động, nên anh không kiềm chế được mà có phần mạnh bạo.

Một người phục vụ trẻ tuổi thấy anh là gương mặt lạ, cười tủm tỉm đi đến: “Xin hỏi quý khách muốn gọi gì ạ?”

“Tùy ý, cậu giới thiệu đi, chỉ cần một ly.” Ngu Giang mỉm cười: “Nhưng tôi đến để tìm người.”

Người phục vụ ngón tay do dự chỉ vào những chai rượu đắt nhất: “Tìm người ạ? Chuyện này tôi rành lắm. Vậy tôi sẽ gọi cho anh chai đắt nhất nhé.”

“Ừm.” Ngu Giang đáp.

Người phục vụ lại hỏi: “Anh muốn tìm ai?”

“Tối qua cậu ấy làm ở đây, tóc vàng, khuyên tai đen, có hình xăm từ cổ đến tay.” Ngu Giang không biết Hứa Lăng Trác dùng tên gì ở quán bar, đành phải mô tả đặc điểm của cậu.

“Ồ, anh nói Tiểu Lượng à.” Người phục vụ cúi đầu gọi rượu trên iPad: “Rượu đã gọi xong, anh thanh toán đi ạ.”

Ngu Giang nhẫn nại quét mã, rồi hỏi tiếp: “Làm sao để liên lạc với cậu ấy?”

Người phục vụ nói: “Không có thông tin liên lạc đâu ạ. Cậu ấy chỉ làm ở đây hơn một tháng thôi. Thường ngày cũng không nói chuyện với chúng tôi mấy. Anh có thể hỏi giám đốc của chúng tôi, anh ấy ở văn phòng phía sau.”

Ngu Giang quay người đi đến văn phòng phía sau.

“Tiểu Lượng ư? Anh tìm cậu ta làm gì?” Giám đốc quán bar hỏi: “Cậu ta nghỉ làm rồi.”

Ngu Giang suy nghĩ: “Tối qua cậu ấy giúp tôi, tôi đến để cảm ơn.”

“Hừ.” Giám đốc nói: “Tôi chỉ có thể cho anh số điện thoại của cậu ấy. Đây là số cậu ấy để lại khi vào làm.”

Ngu Giang cầm lấy số điện thoại rồi rời đi.

Vừa ra đường, anh đã không thể chờ đợi mà gọi điện ngay.

“Tút tút” hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy, giọng lớn hỏi: “Alo, ai đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play