Cái nóng và sự khô hạn đã gây ra một trận cháy rừng lớn, nhưng nó đã bị dập tắt bởi một trận mưa rào kéo dài mấy ngày.

Mưa dần tạnh, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi cháy khét của rừng sau khi cháy. Mùi ấy hòa lẫn với mùi đất ẩm sau cơn mưa, tạo thành một thứ mùi khói nồng nặc, khó chịu.

Khi Tô Tinh thức dậy sau giấc ngủ dài, cố sức đập vỡ lớp vỏ cứng đang giam giữ mình, cậu đã ngửi thấy mùi này.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị mùi hương ấy làm sặc đến hắt hơi liên tục.

Và khi cậu hất đầu hắt hơi, một ngọn lửa đã bay ra khỏi miệng cậu.

Ngọn lửa màu cam nổi bật trong màn đêm đen kịt, không có ánh sáng.

“?!!”

Tô Tinh giật mình trước ngọn lửa vừa bay ra khỏi miệng mình. Cậu giơ tay định che miệng, nhưng vì động tác đó mà mất thăng bằng, lao đầu xuống, rơi thẳng xuống nền đất đen ẩm ướt.

May mắn là có lớp lông mềm mại làm lớp đệm, cậu không bị đau.

Tô Tinh vẫy vùng, cố gắng đứng lên.

Điều này thật khó khăn.

Bởi vì cánh tay cậu không thể gập lại, chỉ có thể dùng phần nhọn chống xuống đất làm điểm tựa. Cấu trúc chân cũng trở nên rất lạ, bàn chân dường như đã biến thành móng vuốt.

Không, có lẽ cậu đã không còn là con người nữa. Chẳng có con người nào mọc đầy lông nhung, và càng không có con người nào lại sinh ra từ một quả trứng.

Đúng vậy, nhờ ánh lửa trên không, Tô Tinh thấy rõ vật thể đã giam giữ mình lúc nãy là một cái vỏ trứng.

Dù lớp vỏ trứng dính đầy bùn đất đen, không thể thấy rõ toàn bộ, nhưng hình dáng bầu dục và những mảnh vỡ còn sót lại đủ để Tô Tinh khẳng định.

Hình như cậu đã biến thành một con… gà con?

Một đứa trẻ mới tròn năm tuổi như Tô Tinh không thể nào hiểu nổi tình huống hiện tại.

Ngọn lửa trong không khí vụt tắt, thế giới lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Tô Tinh chẳng thấy gì cả, thậm chí cậu còn không thể nhấc mình lên khỏi nền đất lạnh và ẩm ướt.

“pi…”

Lạnh quá, đói quá…

Cậu nhớ viện trưởng bà bà và mọi người.

Tô Tinh mắc bệnh tim bẩm sinh, bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện ngay khi mới sinh. Bà viện trưởng đã bế cậu về cô nhi viện nuôi nấng.

Hôm qua là sinh nhật năm tuổi của Tô Tinh, cậu đã ước với sao băng rằng kiếp sau sẽ gặp được bố mẹ yêu thương mình.

Vậy mà, vừa ngủ dậy, Tô Tinh đã thấy mình biến thành một chú gà con.

Lại còn là gà con không có gà mẹ chăm sóc.

Huhu, sao băng xấu, đồ lừa đảo lớn, chẳng thực hiện ước nguyện của cậu gì cả.

Tô Tinh run lên vì lạnh.

Đột nhiên, trong bóng tối, hai đốm sáng màu xanh lục lóe lên.

Tô Tinh ngờ rằng mình đang ảo giác, bèn chớp mắt nhìn kỹ.

Hai đốm sáng xanh lục ấy không biến mất khi cậu chớp mắt, trái lại còn đến gần hơn một chút.

Tô Tinh hơi sợ hãi, rụt cổ lại.

Ánh sáng xanh lục ngày càng gần.

Rắc.

Tiếng cành cây bị dẫm gãy, kèm theo tiếng thở dốc trầm thấp của dã thú.

Cùng lúc đó, càng lúc càng có nhiều đốm sáng xanh lục từng cặp một ló ra từ trong khu rừng cháy đen.

Chúng đến từ bốn phương tám hướng, từ từ tiến lại gần Tô Tinh.

Lông gáy Tô Tinh dựng đứng, hoảng loạn vẫy vùng, lùi về phía sau.

Lưng cậu chạm vào vỏ trứng, Tô Tinh liền quay người, vùi đầu vào chỗ vỏ trứng bị vỡ, cố sức đạp chân bò vào trong.

Lúc này, chỉ có cái vỏ trứng đã sinh ra cậu mới có thể cho cậu một chút che chở.

Đầu và cổ vừa chui vào, người còn mắc kẹt bên ngoài thì vỏ trứng đột nhiên bị nhấc lên.

Tô Tinh bị nhấc bổng cùng với vỏ trứng.

“Pi!”

Tô Tinh cắn chặt mép vỏ trứng bị vỡ, đôi chân nhỏ nhắn vô lực vẫy đạp trong không trung.

Hơi thở ẩm ướt, nóng hổi phả vào lưng Tô Tinh. Một con quái vật khổng lồ nào đó đang ngửi ngửi phía sau cậu.

Aaa!

Tô Tinh hoảng hốt vỗ hai cái cánh nhỏ xíu.

Cái cánh chỉ có lông nhung rõ ràng không thể giúp cậu bay lên.

Rắc.

Vỏ trứng vỡ tan, Tô Tinh từ giữa không trung rơi xuống, bụp một tiếng, rơi vào một vũng nước.

Vũng nước không sâu lắm, Tô Tinh ho sặc sụa rồi ngẩng đầu lên. Cậu thấy một đôi mắt xanh lục bao quanh đầu mình.

Đó là đôi mắt của sói đói.

Nước bọt hôi tanh nhỏ xuống, suýt nữa dính vào người Tô Tinh.

Bầy sói đói cúi đầu, cái miệng to lớn bằng mấy lần Tô Tinh há ra ngay trên đầu cậu.

“Pi pi mi”

Tô Tinh hoảng sợ kêu lên.

Một tiếng gió nặng nề từ trên không trung truyền đến, con sói sắp cắn Tô Tinh bỗng khựng lại.

Nó cong lưng lùi về sau.

Cả bầy sói đều lùi lại, giấu mình vào trong khu rừng cháy đen.

Tô Tinh cũng nghe thấy tiếng động từ trên không.

Như có một đôi cánh khổng lồ đang quạt mạnh không khí, tạo ra một cơn gió lớn gào thét.

Cậu ngửa đầu nhìn lên, thấy ngọn lửa màu xanh rực rỡ trút xuống, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Bầy sói đang chạy trốn bị ngọn lửa nuốt chửng, bao gồm cả Tô Tinh cũng bị ngọn lửa bao vây. Cậu thậm chí không kịp nhắm mắt lại.

Sắp, sắp biến thành gà quay sao?!

Cơn đau như dự đoán không hề đến. Thay vào đó, cảm giác lạnh lẽo quanh người biến mất, toàn thân trở nên ấm áp, dễ chịu như trở về vòng tay của mẹ.

“pi?”

Tô Tinh ngơ ngác nhìn ngọn lửa bùng cháy quanh người.

Vũng nước dưới đất bốc hơi ngay lập tức dưới sức nóng của ngọn lửa, còn cậu thì vẫn lành lặn không hề hấn gì.

Ngọn lửa lướt qua người cậu, thổi lớp lông nhung ướt sũng của cậu trở nên khô ráo và bông xù.

Cậu là một con… gà con chống lửa?

Ngọn lửa dần tắt, một cái bóng của đôi cánh khổng lồ từ trên không hạ xuống, phát ra tiếng động nặng nề.

Tô Tinh, vốn không thể đứng vững, không thể có bất kỳ phản ứng nào. Cậu bị luồng gió do con thú khổng lồ hạ xuống thổi bay, hai chân nhấc khỏi mặt đất, bay lên như một bông bồ công anh.

Đầu óc Tô Tinh choáng váng, hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể mình, mãi đến khi va vào một vật thể cứng rắn mới khó khăn dừng lại.

Cậu lắc đầu, chịu đựng cơn choáng váng ngẩng lên.

Cậu bị cái bóng khổng lồ bao trùm. Con thú khổng lồ với sừng trên đầu và lớp vảy đen phủ kín người cúi xuống, há cái miệng to như chậu máu, một miếng nuốt chửng cái xác sói bị nướng chín. Tiếng nhai xương răng rắc làm người ta sởn gai ốc.

Đây là… Rồng?

Tô Tinh ngây người nhìn chằm chằm con rồng khổng lồ như bước ra từ câu chuyện ma thuật, kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại.

Khoan đã!

Rồng có cánh, cậu cũng có cánh!

Rồng biết phun lửa, cậu cũng biết phun lửa!

Chẳng lẽ…

Con rồng đen này là mẹ cậu?!

Thế nên khi cậu gặp nguy hiểm, con rồng mới xuất hiện.

Thế nên cậu mới không bị ngọn lửa làm bỏng.

Tô Tinh hiểu ra.

Hóa ra cậu không phải gà con, cậu là rồng con!

“Pi~”

Mẹ ơi, mẹ ơi!

Tô Tinh xòe đôi cánh nhỏ xù lông, bổ nhào vào vuốt rồng đen, vui vẻ cọ cọ.

Có cảm giác được mẹ bảo vệ thật là tốt.

Rồng đen đang ăn thì cúi đầu, nhìn về phía cục lông nhỏ đang nằm trên vuốt mình.

Trong đôi mắt dọc màu vàng kim hiện lên một tia nghi hoặc.

Nó khẽ cong vuốt, nhẹ nhàng búng một cái, hất cục lông nhỏ bay đi, rồi tiếp tục vùi đầu gặm ăn.

Tô Tinh rơi xuống nền đất đầy tro đen, lăn mấy vòng mới dừng lại.

Cục bột trắng xù lông đã bị bọc một lớp “bột cà phê”.

Tô Tinh lắc lắc đầu, rũ tro đen trên đầu xuống, “Pi?”

Mẹ đang chơi với cậu sao?

Cậu đứng lên, loạng choạng chạy về phía con rồng khổng lồ.

“Pi!”

Mẹ ơi, con muốn ôm!

Lần nữa bị hất bay đi.

Tô Tinh không bỏ cuộc.

Sau vài lần bị hất văng, Tô Tinh vừa mệt vừa đói, không còn sức để đứng lên.

Cậu nằm sấp trên mặt đất, giống loài chim, dùng mỏ cong chống đất, hai chân đạp phía sau, cứ thế từ từ trượt đến cạnh vuốt rồng.

Cậu đã nhận ra rồng đen không thích cậu lắm.

Rất có thể cậu sẽ phải đối mặt với số phận bị bỏ rơi ngay khi vừa mới sinh ra.

Là một con non thậm chí còn không đứng vững, Tô Tinh không có bất kỳ khả năng sinh tồn nào.

Một khi bị bỏ rơi, cái chết là điều chờ đợi cậu.

“pi…”

Tô Tinh ngẩng đầu, dùng chút hơi sức ít ỏi còn lại để kêu, cố gắng thu hút sự chú ý của rồng đen.

Rồng đen đang ăn thì hơi nghiêng đầu, đôi mắt dọc màu vàng kim nhìn chằm chằm cục lông nhỏ đang thoi thóp cạnh vuốt.

Đây là một con non vừa vỡ trứng, không có thức ăn, không có hơi ấm của bố mẹ để giữ ấm, chỉ cần mặc kệ, nó sẽ chết rất nhanh.

Đây là kết cục chung của tất cả những con non không được bố mẹ che chở.

“Chíp chíp…”

Mẹ ơi, đói quá.

Tô Tinh quá mệt, đầu từ từ rũ xuống, mỏ nhọn chạm vào đầu vuốt rồng, rồi đột nhiên giật mình, tiếp tục gọi khẽ.

Vuốt rồng đen khẽ nhấc lên.

Tô Tinh cho rằng mình sắp bị đuổi đi lần nữa, đành chấp nhận cúi đầu.

Lần này, có lẽ cậu sẽ không còn sức để bò lại nữa.

Một sợi thịt cháy xém, thơm phức xuất hiện trước mắt Tô Tinh.

Tô Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy con rồng khổng lồ dùng cái vuốt to hơn cả người cậu, cẩn thận gắp một sợi thịt, đưa tới trước mặt cậu.

Đôi mắt rồng màu vàng kim sáng lên trong bóng tối chăm chú nhìn cậu.

Cậu không bị bỏ rơi!

Mẹ rồng đen đã quyết định nuôi cậu!

Ngao!

Tô Tinh lập tức há miệng, nhận lấy sợi thịt, nuốt trọn vào bụng.

Nhưng chưa kịp cảm nhận cảm giác no, dạ dày cậu đã dậy sóng, như có thứ gì đó muốn trào ra.

Tô Tinh rướn cổ, nôn khan liên tục, cuối cùng đột ngột hất đầu, phun ra toàn bộ sợi thịt vừa nuốt.

Cảm giác buồn nôn dần lắng xuống, thay vào đó là cơn đói cồn cào mạnh mẽ hơn.

“pi…”

Sao lại khó ăn đến vậy?

Đói quá.

Rồng đen phát ra tiếng gầm gừ nghi hoặc từ cổ họng, hiển nhiên nó không hiểu vì sao cục lông nhỏ lại phun ra thịt.

Nó quay đầu cắn xé một sợi thịt từ con sói, xé nát rồi nuốt chửng.

Vị ngon tươi mới như mọi khi, không có gì bất thường.

Rồng đen chuyển ánh mắt sang con sói nhỏ hơn ở bên cạnh.

Một sợi thịt mới lại được đưa tới trước mặt Tô Tinh.

Sợi thịt lần này non hơn, cũng bị xé nhỏ hơn, tỏa ra mùi thịt nướng thơm lừng.

Nhưng Tô Tinh ngửi thấy là dạ dày đã cuộn lên, rất khó chịu. Cậu chỉ có thể ngậm miệng, quay đầu đi, bày tỏ sự phản đối với món ăn này.

Con rồng khổng lồ đưa sợi thịt sát miệng Tô Tinh, nhẹ nhàng lay qua lay lại, giục cậu ăn.

Tô Tinh biết mình phải ăn gì đó mới có thể sống sót.

Nhưng cái này thật sự không được.

Ăn vào khó chịu quá.

Nếu ăn nữa, cậu có thể sẽ không chết vì đói, mà chết vì nôn trước.

Tô Tinh ngậm chặt miệng, từ từ rũ đầu xuống, vô lực nằm sấp trên đất, không muốn nhúc nhích.

Rồng khổng lồ nhìn miếng thịt nướng, rồi lại nhìn cục lông đang co ro.

Một lúc lâu sau, nó vươn vuốt, gắp cục lông lên, bay vút lên trời.

Cảm giác mất trọng lượng bất ngờ làm Tô Tinh hoảng sợ, “Pi?!”

Cậu dùng móng vuốt bám chặt vào kẽ vảy của rồng, cẩn thận thò đầu ra, nhìn xuống qua kẽ vuốt rồng.

Cậu chỉ thấy những ngọn cây cháy đen lướt qua, khu rừng dần thu nhỏ lại phía sau.

Rơi từ độ cao này xuống, chắc chắn sẽ không còn toàn thây?

Tô Tinh vội rụt đầu lại.

Cậu yếu ớt kêu vài tiếng, tiếng kêu bị gió thổi tan.

Không có tiếng đáp lại, Tô Tinh vừa đói vừa lạnh, lớp lông nhung trên người co lại vì lạnh.

Tô Tinh vùi mỏ vào lớp lông trước ngực để sưởi ấm, dần dần run rẩy ngủ thiếp đi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, rồng khổng lồ dừng lại.

Tô Tinh cảm thấy đầu bị một vật cứng đụng đụng, hình như là đầu vuốt rồng.

Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu, một giọt chất lỏng lạnh lẽo, ngọt ngào rơi xuống miệng cậu.

“?”

Tô Tinh liếm liếm nước ngọt đang chảy xuống, lập tức kinh ngạc mở to mắt.

Cái này ngon!

“Pi pi!”

Tô Tinh há miệng xin ăn. Lập tức, càng nhiều nước ngọt và thịt quả mềm rơi xuống.

Cậu nuốt chửng chúng, không quan tâm mình có bị nghẹn hay không.

Mãi đến khi ăn no đến phình cả ngực, không thể nuốt thêm được nữa, Tô Tinh mới thỏa mãn ngậm miệng lại.

Ưỡn ngực một cái.

No quá rồi.

Cuối cùng thì cũng sống sót.

"Chíp chíp”

Tô Tinh dùng đầu thân mật cọ cọ cái vuốt rồng đang nâng cậu, cảm ơn mẹ rồng đen đã cho ăn.

Rồng đen chăm chú nhìn cục lông nhỏ trong tay.

Nó quá nhỏ, dù ăn no có nặng hơn chút, vẫn nhỏ đến đáng thương, có khi ăn vào miệng cũng chẳng cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Rồng đen nhấc vuốt lên, ném hơn nửa quả hồng còn lại sau khi cho cục lông ăn vào miệng.

Không cần nhai, quả to hơn cả cục lông liền trôi tuột theo lưỡi xuống họng, đi thẳng vào bụng.

Rồng đen cắn lấy một cành cây treo đầy quả hồng, ngậm nó, rồi mang theo cục lông nhỏ đang co tròn ngủ trên vuốt, vỗ cánh bay đi.

Bay về phía hang ổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play