"Đừng gọi tôi là Hứa Đại Hoa." Ánh mắt Hứa Đại Hoa lạnh đi, nàng nói tiếp: "Từ hôm nay, tôi tên là Hứa Mạn Nương."
Tại sao lại cố tình chọn tên Hứa Mạn Nương nhỉ? Cái tên này có vẻ không hợp với tính cách tàn nhẫn của nàng ta chút nào. Hứa Tri Nam gãi đầu, vẻ mặt đăm chiêu.
Thấy ánh mắt đó của Hứa Đại Hoa, cơn tức trong lòng Vương thị không sao nén lại được nữa, bà ta vớ lấy cây chổi lông gà định đánh: "Hứa Đại Hoa, mày ngứa da rồi phải không?"
Hứa Đại Hoa né được cây chổi lông gà, nhân tiện đẩy mạnh một cái khiến Vương thị ngã sõng soài. Nàng nhìn xuống Vương thị đang nằm trên đất, gằn từng tiếng: "Tôi đã nói, tôi tên là Hứa Mạn Nương."
Vương thị có chút không dám tin nhìn Hứa Đại Hoa, miệng há hốc, vốn định chửi rủa thêm nhưng trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hứa Đại Hoa, bà ta lại mềm giọng: "Hứa... Hứa Mạn Nương." Cuối cùng Vương thị cũng phải chịu thua.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng sấm. "Ầm ầm! Ầm ầm!" Một tia chớp rạch ngang trời, chiếu rọi gương mặt Hứa Đại Hoa trông càng thêm ma quái. Cảnh tượng này khiến Vương thị sợ chết khiếp. Con Đại Hoa này, sao lại có chút tà khí thế nhỉ. Vương thị bất giác rùng mình một cái. Bà ta sợ rồi, sợ không được hay sao?
Hứa Tri Nam thì rụt cổ lại, tránh cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Chẳng lẽ đây là cái gọi là “ông trời có mắt” trong truyền thuyết ư? Thời tiết mới vừa rồi còn đẹp, sao bỗng dưng lại đổ mưa thế này. Lần trước trời mưa là khi nào nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT