Thảo Nha gật gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng cũng không gây chết người." Nhưng khi nghe thấy đám người kia chửi bới Đại Nha tỷ, trong lòng Thảo Nha vẫn dấy lên một ý nghĩ điên cuồng, nhưng nàng đã nhanh chóng kiềm chế lại. Nghĩ lại mẹ và các muội muội, nếu đầu độc chết tất cả bọn họ, mấy mẹ con nàng ở trong thôn cũng không sống nổi nữa. Cho nên như vậy không đáng, tạm thời như vậy là đủ rồi.
Nghe Thảo Nha kể lại ngọn ngành sự việc, Hứa Tri Nam gật gật đầu, nàng cười nắm chặt tay Thảo Nha: "Ngươi làm rất tuyệt!"
Vốn có chút lo lắng bất an, mắt Thảo Nha bỗng chốc sáng lên, nàng ôm chầm lấy Hứa Tri Nam, như trút được gánh nặng mà nói: "Đại Nha, cảm ơn tỷ. Nếu không có tỷ, ta không có ngày sống tốt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại còn bị đánh đập. Ta cũng không có cơ hội biết chữ, học y, cũng sẽ không có cơ hội khiến bọn họ bị như vậy."
Hứa Tri Nam vỗ vai nàng: "Đây đều là do chính ngươi nỗ lực mà có. Ngươi nấu cơm rất giỏi, nhờ đó mà chúng ta mới qua được cửa ải. Ngươi tập viết rất chăm chỉ, học y lại có thiên phú, tỷ xem cái độc dược này của muội, có hiệu quả nhanh lại còn tốt nữa. Đúng rồi, muội phải cẩn thận kẻo bọn họ lục lọi đồ đạc của muội. Muội cứ nói với họ rằng, thuốc giải không có nhiều, nếu ai làm chuyện xấu, thì sẽ không có thuốc giải, ai biểu hiện tốt, thì có thể được cho thuốc giải trước."
Thảo Nha gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Đại Nha, muội quyết định rồi, muội không muốn làm đại phu, muội muốn học độc."
"Hả?" Hứa Tri Nam ngạc nhiên nhìn nàng, sao lại đột nhiên nghĩ vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT