Chỉ một câu như vậy mà vị đế vương hỉ nộ vô thường đó đã thả cho họ rời đi.
Đơn giản đến mức ngay cả Hoắc Chiếu cũng có chút không thể tin nổi.
Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây đều thở dài: "Xem ra lời đồn không sai chút nào. Thành chủ Nam Thành quả nhiên có mối quan hệ không rõ ràng với vị kia."
Người vừa nói lúc nãy lại không phục mà nhảy ra: "Nếu đã như vậy, chúng ta đánh không lại, vậy tại sao cứ nhất quyết phải tìm Hoắc tướng quân làm gì? Có lẽ thành chủ Nam Thành này đang lừa gạt chúng ta thì sao!"
Tạ Phùng Thu đột nhiên cắt ngang: "Vậy thì cứ một tay giao người, một tay giao thành đi. So với việc ai sẽ làm chủ thiên hạ, ta càng quan tâm đến Loạn Thạch Minh đang hoành hành trong dân gian hơn. Cừu thúc, vì sự sơ suất của người mà Tịnh Châu chúng ta đã hỗn loạn không ít, bá tánh làm sao không có ý kiến cho được? Chưa kể dân gian vẫn luôn ca tụng Nam Thành tốt đẹp thế nào, chẳng lẽ người không phát hiện ra, người Tịnh Châu bỏ trốn sang Nam Thành không hề ít sao?"
Đối mặt với dòng người di cư này, Hứa Tri Nam từ trước đến nay vẫn luôn kiên định một đạo lý.
Ai đến cũng không từ chối! Càng nhiều càng tốt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT