Hứa Tri Nam rướn cổ, muốn xem thử người đó trông như thế nào. Chỉ là vì cách quá xa, nàng lại còn quá thấp bé, cho nên chỉ có thể nhìn từ xa qua khe hở giữa đám người. Dù vậy, nàng cũng chỉ có thể thấy một bộ váy áo màu xanh lơ cùng đầy đầu châu thoa. Người trong mấy cỗ xe ngựa khác cũng chậm rãi bước ra. Hứa Tri Nam chỉ cảm thấy đôi mắt mình nhìn không xuể.
Tuy nhiên, nhóm người này phần nhiều là nữ quyến; nhìn có nhiều nha hoàn bà vú vây quanh, nói vậy đó chính là các vị phu nhân tiểu thư. À, còn có ba bốn cậu công tử nữa. Hứa Tri Nam nhìn rất thích thú, tuy rằng thấy không rõ lắm nhưng cũng đủ đã con mắt.
Bỗng nhiên, tầm mắt nàng đột nhiên được nâng cao lên, nhìn thấy cả đỉnh đầu mọi người. Hứa Tri Nam mãi mới nhận ra, liền cúi đầu nhìn về phía người đang nhấc bổng mình lên.
Bành Hải mỉm cười với nàng.
Hứa Tri Nam cảm thấy sống mũi hơi cay cay. Nàng đột nhiên có chút nhớ cha mình.
Nhưng Hứa Tri Nam đã quên, Bành Hải thân cao gần một mét chín, đúng là hạc giữa bầy gà. Cho dù bên cạnh cũng có những người cha khác đang nhấc bổng con mình lên, nhưng với vóc dáng của Bành Hải, việc nàng được ông nhấc bổng lên trông vẫn nổi bật một cách lạ thường.
"Tỷ nhìn kìa! Con bé xấu xí kia trông thật buồn cười." Tạ Kiểu vô tình nhìn thấy Hứa Tri Nam bị nhấc bổng lên trong đám người, liền không nhịn được phải lấy khăn tay che miệng cười khúc khích, đoạn nàng lặng lẽ vỗ nhẹ vào Tạ Nguyệt đang đứng bên cạnh mình.
Tạ Nguyệt nghi hoặc đưa mắt nhìn theo thì chỉ thấy một con bé đen gầy xấu xí.
Tạ Nguyệt thầm nghĩ: "Có gì đáng cười chứ."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play