Hứa Quyện Bách lại lắc đầu: "Cứ mở đường mà đi thẳng về phía trước là được, chân người sao bì kịp xe ngựa, đợi khi không đuổi kịp nữa thì họ sẽ tự bỏ cuộc thôi."
"Giả nhân giả nghĩa." Tiêu Huyền bĩu môi.
Hứa Tri Nam mở mắt ra, trước tiên cảnh cáo nhìn Tiêu Huyền một cái, rồi với tâm trạng phức tạp nhìn ra bên ngoài:
"Lần này ra ngoài, hành trang chúng ta gọn nhẹ, cũng không mang theo nhiều lương thực, không rảnh tay để xử lý bọn họ. Thế này đi, cho người chỉ đường cho họ đến huyện An, bên đó đang thiếu người sửa đường đấy." Nàng nói tiếp: "Hứa Tử Thanh, dạy cho kẻ cầm đầu một trận, rồi để Hứa Liên Nhi nói rõ cho họ biết những điều tốt đẹp ở huyện An của chúng ta. Tốt nhất là chọn ra vài người phù hợp để dẫn đầu, rồi chỉ đường cho họ. Sau này trên đường gặp dân tị nạn, cũng cứ xử lý như vậy."
Lão ăn mày mở mắt ra, nhìn Hứa Tri Nam với vẻ đăm chiêu. Nhìn lão ăn mày hiện giờ vẻ mặt sạch sẽ, khoan khoái, đắc ý như gió xuân, Hứa Tri Nam không khỏi trêu chọc:
"Thế nào, Thanh Đạo Tử gia gia, mấy ngày nay có được thỏa cơn nghiện làm sư phụ không?"
Khóe miệng Thanh Đạo Tử trễ xuống, hừ một tiếng: "Còn không phải tại có người lừa lão già này huấn luyện chút nhân thủ cho cô ta, còn mình thì làm kẻ chỉ tay năm ngón. Cũng không biết người nào đó có còn nhớ lời hứa lúc trước của mình không nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT