Khi đến nơi ở đơn sơ của Tạ Phùng Thu, Tạ phu nhân càng không cầm được nước mắt, bà véo mạnh vào phần thịt bên hông Tạ Chính: "Đều tại ông cả, đưa Thu Nhi đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này. Nào là hạn hán, nào là lũ lụt, làm hại mẹ con ta hơn hai năm trời không được gặp nhau."
Mặt Tạ Chính hơi nhăn lại, cố nén đau nắm lấy tay vợ: "Thu Nhi chẳng phải vẫn khỏe mạnh đó sao. Bà à, cứ yên tâm đi."
Tạ Phùng Thu vội gọi tiểu đồng mang trà lên cho cha mẹ.
Tạ phu nhân nhìn lướt qua khoảng sân đơn sơ, ngoài một tên tiểu đồng quét tước, một người hầu và một bà vú nấu ăn thì chẳng còn ai khác.
Bà nắm lấy tay Tạ Phùng Thu hỏi: "Thu Nhi à, trong sân lại không có lấy một nha hoàn nào à?"
Tạ Phùng Thu liếc nhìn người cha đang không ngừng ho khan, thầm kêu không ổn, hắn giả vờ không hiểu ý mẹ, đáp lời: "Mẹ, trong sân cần gì nhiều người hầu hạ đến vậy. Con mỗi ngày đều ở trong doanh trại, cũng không thường xuyên ra ngoài, bấy nhiêu người là đủ rồi."
Nghe vậy, Tạ phu nhân thở dài, lại lườm Tạ Chính một cái: "Thu Nhi, qua năm là con tròn mười lăm rồi đó. Bạn bè cùng trang lứa của con ở Thường Châu đều đã lần lượt đính hôn cả rồi. Nếu không phải thời buổi hiện nay loạn lạc, chuyện cưới xin của con cũng nên định rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT