Đỗ Chương khẽ gật đầu: "Quả thực là vậy. Cho nên, nể mặt mấy vạn tướng sĩ này, ta cho ngài mượn lương thực. Ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Hoắc tướng quân đừng quên nói cho các tướng sĩ biết, số lương thực này là do huyện An chúng ta thắt lưng buộc bụng mà dành dụm ra, và loại lương thực năng suất cao này là do Hứa cô nương của chúng ta tìm được."
Hoắc Vọng Bắc chỉ cho rằng Đỗ Chương xót lương thực nên muốn chút danh tiếng, hắn còn chủ động hỏi: "Vậy công lao của Đỗ đại nhân có cần ta phải thông báo cho các tướng sĩ không?"
Đỗ Chương lắc đầu: "Cái đó thì không cần." Điều ông ta muốn làm chỉ là tạo thanh thế cho huyện An và cho Hứa cô nương mà thôi.
Tiễn Hoắc Vọng Bắc đi rồi, Đỗ Chương gõ gõ bàn, gọi Hà đạo cô đang ở sau tấm bình phong ra. Hà đạo cô vẫn đang nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy bà đang lẩm bẩm điều gì đó.
Đỗ Chương vừa nhìn đã biết bệnh cũ của Hà đạo cô lại tái phát, bèn gõ bàn rồi nói với vẻ hơi buồn cười: "Lại xem tướng cho người ta đấy à, nhìn ra được gì rồi?"
Hà đạo cô đáp: "Tướng mạo của Hoắc Vọng Bắc này lạ quá. Sao lại có người vận thế đột ngột chuyển biến xấu như vậy chứ? Xem nhân duyên của hắn, vốn dĩ đường tình duyên phải vô cùng tốt đẹp, nhưng đột nhiên lại mang tướng cô độc." Bà có chút kinh ngạc, rồi ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thoáng qua mặt Đỗ Chương.
Đỗ Chương tùy ý để bà nhìn: "Thanh vân thẳng tiến, thăng quan nhanh chóng phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT