Hứa Tri Nam xua tay, ánh mắt dừng trên người bà lão kia: "Xét cho cùng bà ấy cũng là bà nội của tôi. Thân là cháu gái, sao tôi có thể làm như không thấy được. Chỉ có điều, xem ra bà ấy cũng không muốn ở lại An huyện của chúng ta. Đã vậy thì cứ đưa bọn họ đến chỗ người con cháu “quý không thể tả” kia của bà ấy đi."
Vương thị nằm lăn ra đất ăn vạ nửa ngày, nhưng không một ai lên tiếng, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
Thấy vậy, Vương thị lúng túng đứng dậy. Từ xa, gia đình con trai thứ hai của bà vẻ mặt chán ghét nói: "Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa. Ngày mai chúng ta chăm chỉ làm việc, không trộm cắp gian dối thì sẽ có cơm ăn thôi."
Vương thị trợn mắt: "Làm mệt bở hơi tai mà bụng còn chẳng no, cái thứ ngày tháng này một ngày cũng không sống nổi nữa! Nếu không phải bị tách khỏi thằng con út quý tử của tao, tao có đến nỗi này không?"
Nghe bà ta nói vậy, cô con dâu thứ hai cũng không chịu thua: "Vậy thì mẹ đi mà tìm thằng con quý của mẹ ấy! Mụ già độc ác nhà người, vì mạng sống mà lén bán con của nhà cả đi. Nếu không phải tôi canh chừng cẩn thận, con tôi cũng bị mẹ bán mất rồi!"
Vương thị hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Đồ tiện nhân! Lương thực đổi được cả nhà chúng mày không ăn à! Tao thấy mày với thằng hai ăn là hăng nhất đấy!"
Đang lúc mấy người họ cãi vã ầm ĩ, một người ở Hứa gia thôn đúng lúc xuất hiện, ngạc nhiên nói: "Ủa, Vương thẩm, sao mọi người lại ở đây? Lâu lắm không gặp, chúng tôi cứ tưởng thím đang hưởng phúc ở phủ thành cơ đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play