Người thôn Thượng Dương thực ra cũng không phải không có cảnh giác, chỉ là nhóm người Hứa gia thôn này trông có vẻ giàu có hơn thôn của họ nhiều, nói là dân tị nạn chứ ai mà tin là dân tị nạn. Dương Ngũ Phúc trong lòng khổ sở, nhìn ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ của dân làng, ông ta không khỏi thở dài. Việc chủ động kết giao này cũng là vì mong sau này Hứa gia thôn phát đạt, có thể dìu dắt một chút, để họ cũng được thơm lây.
Nghĩ vậy, Dương Ngũ Phúc còn chủ động gọi số thanh niên trai tráng còn lại không nhiều lắm trong thôn, cử họ đi giúp dọn dẹp khoảnh đất trống đầy cỏ dại và đá sỏi kia. Còn về việc dọn đồ, ông ta không có mặt mũi nào mà đề nghị việc đó, kẻo người ta lại cho rằng họ có ý đồ xấu, muốn trộm đồ thì nguy, đến lúc đó kết giao không thành lại thành kết oán.
Người thôn Thượng Dương ra sức giúp đỡ, điều này khiến người Hứa gia thôn lần đầu tiên cũng nảy sinh vài phần hảo cảm. Nhân cơ hội này, người của hai bên dần dần bắt đầu nói chuyện làm quen với nhau.
Hứa Tri Nam chọn lựa một khoảnh đất trống, thu dọn đồ đạc ngăn nắp, rồi chuẩn bị chặt ít cây để dựng tạm một căn nhà đơn sơ, sau này sẽ từ từ xây nhà kiên cố để ở.
Bên này đang khí thế ngất trời làm việc thì đám quan binh kia lại đến nói muốn cáo từ rời đi. Hứa Chí Vượng buông khúc gỗ trong tay xuống, rồi lại nhìn thoáng qua vợ con nhà mình một lần cuối, đoạn định cùng đám quan binh lên đường.
"A Nam, cha phải đi rồi. Các con bảo trọng." Hứa Chí Vượng ôm một đống lớn tay nải mà Hứa Tri Nam dúi cho, một bên đưa tay lau nước mắt.
Hứa Tri Nam xua tay lần thứ n: "Biết rồi cha, cha đi nhanh đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play