Răng rắc một tiếng, tay bà ta đã được nắn lại. Hứa Tri Nam tìm mấy cành cây, nẹp cố định lại cho bà ta.
"Đồ ăn của mẹ con ngươi, ta không cung cấp, ngươi phải tự mình kiếm lấy."
Tôn Như đáp ứng: "Hứa cô nương, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho con gái tôi là được."
Trời sắp sáng hẳn, những người đi làm việc lục tục trở về, người thì vác cành cây lớn, người thì ôm một bó cỏ to, nhưng rau dại tìm được lại không nhiều lắm.
Hứa Tri Nam bắc nồi lên, đun chút nước đổ vào túi của mấy người, rồi rắc thêm chút muối vào nồi, tiếp đó hâm nóng một nồi cháo rau dại.
Du Bảo dọc đường cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn rồi lại ị. Con bé tuy không mấy khi khóc, rất ngoan, nhưng giặt tã cũng tốn công và tốn nước.
Hứa Tri Nam phơi chiếc tã vừa giặt xong lên xe ngựa, thấy Du Bảo trong lòng Lý thị mắt cứ láo liên nhìn quanh mà không thèm nhìn mình, không khỏi véo nhẹ mũi con bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT