Hứa Chí Viễn siết chặt nắm tay, vẻ mặt như muốn động thủ với Hứa Tri Nam. Nhưng hắn liếc nhìn mũi tên cắm bên chân mình, trán giật giật, rồi rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đại Nha, cháu đừng nói bậy. Mẹ chỉ là mệt thôi, không liên quan gì đến ta cả."
"Trẻ con không biết gì, nói năng không lựa lời. Tứ thúc đừng tức giận. Chỉ là bà nội đã lớn tuổi, bệnh tật ập đến nhanh như núi đổ, kết cục thế nào ai cũng không biết trước được. Chú cũng không muốn chỉ còn một bước nữa là tới đích mà lại phải đợi thêm ba năm nữa chứ." Hứa Tri Nam lại ngắm nghía cung tên trong tay, thờ ơ nói. "Có điều, nếu chú chịu yên phận rời đi, bệnh của bà nói không chừng lại khỏi đó. Vì nghĩ cho bà nội, chú vẫn nên tránh xa một chút thì hơn. Mệnh chú cứng như vậy, đừng có thật sự khắc bà ấy đấy."
Cuối cùng, Hứa Chí Viễn vẫn phải đen mặt rời đi, ngay cả cái vẻ đạo mạo thường ngày cũng không kịp giữ nữa.
"Đại Nha, tứ thúc của cháu sao vậy?" Lý Nhị Ngưu thấy Hứa Chí Viễn đến gần, liền chào hỏi, nhưng lại không nhận được lời đáp lại, có chút buồn bực.
"Không có gì đâu ạ, có lẽ trong người đột nhiên không được khỏe thôi." Hứa Tri Nam xoay người, cười nói một câu: "Nhị Ngưu thúc, mọi người cứ tiếp tục làm đi ạ. Lát nữa ở lại ăn cơm tối, hôm nay cháu với Bành Hải thúc lên núi săn được ít mồi đó."
Nghĩ đến mấy con mồi mà nàng vừa mang vào, Lý Nhị Ngưu không khỏi hăng hái hẳn lên.
Bên này, công việc vẫn tiếp tục diễn ra rầm rộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play