Chương 1: Nghe thấy chó chửi mình là chó

Ngồi trước màn hình máy tính, Nhan Quân Diệp cảm giác não mình không còn hoạt động nổi nữa, trước mắt tối sầm, đầu khụy xuống bàn.

Trải qua mười ngày tăng ca liên tục, cuối cùng cậu cũng được một giấc ngủ ngon.

Mở mắt ra, cậu mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn đồng hồ.

Kim đồng hồ chỉ số 6, tốt quá, còn có thể ngủ thêm một tiếng nữa.

Cậu thoải mái lăn người, trong gương gần đó thoáng hiện bóng dáng một con chó.

Dưới ánh đèn, bộ lông vàng óng của nó vừa sáng vừa mượt, trông chẳng khác gì một tấm thảm lông mềm mịn cao cấp, chỉ cần nhìn thôi cũng tưởng tượng được cảm giác êm ái khi chạm vào.

Đôi mắt nâu sâu thẳm còn ngập cơn buồn ngủ kết hợp với đôi tai to khiến nó trông vừa đáng yêu vừa thân thiện.

Nhưng mà… nhà cậu nào có nuôi Golden đâu?

Ý thức dần tỉnh lại, Nhan Quân Diệp bật dậy kinh hãi.

Chẳng lẻ tối qua mình đã chết bất đắc kỳ tử khi đang tăng ca sao?

Giờ mình đang ở đâu?

Nhìn vào gương trước mặt, không gian chìm trong im lặng.

Cúi đầu, lông toàn thân ánh vàng, chú chó đẹp đẽ trong gương kia… chính là mình.

Nhan Quân Diệp lập tức vui mừng đến mức vẫy đuôi lia lịa, cười toe toét không ngậm được miệng.

Hồi ở quê, mấy con chó cỏ trong nhà cậu đều được cả nhà cưng chiều, ăn ngon mặc ấm, sống sung sướng chẳng lo nghĩ gì.

Còn cậu – một kẻ làm công khổ cực ngày đêm, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu, cuối cùng còn chết trẻ vì làm việc quá sức – đã ao ước cuộc sống làm chó này bao nhiêu năm rồi.

Giờ thì cuối cùng cũng đến lượt cậu hưởng phúc rồi đây!

Ngoài cửa vang lên tiếng trò chuyện, Nhan Quân Diệp vẫy mạnh cái đuôi lông xù, háo hức chạy ra xem ông chủ mới của mình là ai.

Chỉ có điều, vừa biến thành chó, cậu vẫn chưa quen đi bằng bốn chân.

Bốn cái chân chẳng ăn khớp, đi đứng lảo đảo như zombie, nhìn buồn cười hết sức.

Cứ thế, cậu vừa nhảy nhót vừa loạng choạng tiến về phía trước.

Hành lang nhỏ hẹp hơn phòng ngủ nhiều, nhưng ánh nắng vẫn chen chúc ùa vào.

Ông chủ mới của cậu đứng ngược sáng, làn da trắng nõn không bị ánh nắng che lấp.

Ngũ quan dưới ánh sáng càng thêm dịu dàng tuấn mỹ, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía nó, khóe môi còn cong lên một nụ cười ôn hòa.

Nhan Quân Diệp, kẻ mê trai, lập tức ngã gục.

Cái đuôi to bông xù vẫy không ngừng, cọ cọ vào ống quần anh, cả con chó hận không thể lao thẳng vào lòng ông chủ, trong đầu điên cuồng gào thét: “Chủ nhân, mau ôm em đi!”

Người mặc đồng phục đứng ngoài cửa nhìn cảnh này, bật cười, nghiêng đầu nói với chú Golden:
“Đã là chó trị liệu thì đến nhà Tổng Giám đốc Thường phải làm việc thật tốt đấy nhé.”

Nhan Quân Diệp lập tức có cảm giác như chân mình đang dẫm phải than nóng.

Anh vừa nói gì cơ?

Chó… trị liệu?

Đi làm?

Sao đã lăn vào kiếp súc sinh mà vẫn còn phải đi làm nữa vậy?!

“Con sen” của tư bản - Nhan Quân Diệp giờ rơi vào vòng xoáy suy tư vô tận: kiếp trước mình gây nghiệt gì vậy?

Chết rồi mà vẫn phải làm “chó”, chỉ khác là giờ thành một con chó dễ thương.

Còn chưa kịp nuốt trôi bi thương này vì ngay cả làm chó cũng không được “nằm thẳng”, cánh cửa trước mặt đã khép lại.

Bên cạnh, ông chủ kéo lỏng cà vạt, vẻ dịu dàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khó chịu và hung ác.

Ánh mắt anh không hề dừng trên con chó, giọng nói lạnh nhạt:
“Quay mặt đi.”

Khóe miệng Nhan Quân Diệp co giật, mọi ảo tưởng vỡ vụn thành từng mảnh. Quay đầu đi nhưng trong lòng cậu gào thét: “Sao lại có hai mặt thế này?! Lừa chó à?!”

Không cam tâm, Nhan Quân Diệp hé mắt nhìn trộm từng cử động của ông chủ.

Chiếc quần tây ôm sát phác họa rõ đường nét cơ bắp, đôi chân dài bước tới, một cước đá tung cửa nhà vệ sinh.

Người bên trong bị kéo ra lôi tuột đi.

Căn phòng vừa ngập nắng ấm lúc nãy giờ bị tiếng kêu đau đớn lấp đầy, không khí u ám như mây đen đè nặng, ngột ngạt đến khó thở.

Nhan Quân Diệp có cảm giác trên đầu mình như đang có tuyết rơi, kèm theo một bản nhạc nền lạnh lẽo tự động vang lên.

Ông chủ của cậu lại “chu đáo” hết sức, không biết nhét cái gì vào miệng người đàn ông kia, giọng điệu trêu chọc:

“Gào thét cái gì to thế? Dọa chó của tôi sợ rồi đấy. Hôm nay anh đừng mơ bình an bước ra khỏi cánh cửa này.”

Nhan Quân Diệp: “……” Thật cảm ơn anh đã suy nghĩ cho tôi nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play