Diệp Oanh nhìn kỹ môi trường bên trong khu dân cư. Khu dân cư này không thuộc khu phố cũ, nhưng không hiểu sao trên tường ngoài của các tòa nhà trong khu dân cư lại mọc đầy cây dây leo.
Một số mặt lá màu xanh đậm, có loại màu đỏ lá phong. Trông rất đẹp mắt. Nhưng điều kỳ lạ cũng ở đây, trong khu dân cư này, giống như bên ngoài, cũng hoàn toàn không có một tiếng động nào, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ngụy Thiên Tứ lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi để điều chỉnh lại trạng thái của mình. Diệp Oanh thấy gân xanh trên cổ hắn đã dần ẩn đi, tròng mắt cũng trở lại màu sắc bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đám zombie và gián không dám tiến lên, bọn họ mới có cơ hội thở dốc. “Đội Ngụy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngụy Thiên Tứ thở ra một hơi nặng nề, “Ta đỡ hơn nhiều rồi!”
Quan Oánh Oánh kiểm tra Giáo sư Ngô và những người khác bị Sầm Tẫn và vài người khác nhét vào xe.
“Bọn họ không có vết thương rõ ràng, chắc chỉ là cơ thể không thích ứng với việc rung lắc trong thời gian dài, cộng thêm đói nên kiệt sức mà bất tỉnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play