Thẩm Lạc không để ý đến những người khác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm con hắc lang, một lát sau hai mắt sáng ngời.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một tay cầm đao, một tay xách bao vải, đi nhanh về phía Vu Mông.
Lúc này, Vu Mông thấy nam tử trung niên chết thảm, lửa giận trong lòng bốc lên, gầm lớn xông tới, ngửa người tránh được vuốt sói của hắc lang, hắc đao trong tay vung chém.
"Xoẹt!"
Giữa không trung, một bóng đen xẹt qua, trên mình hắc lang bị chém một vết thương lớn dài mấy thước, máu tươi bắn tung tóe.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, đã sớm chuẩn bị, lập tức nhảy ra, tay cầm hắc đao, đâm mạnh vào khoảng không phía trước Vu Mông.
Nhát đâm này hắn dùng toàn lực, lưỡi đao đâm vào không khí mà ong ong rung động.
Những người xung quanh thấy hành động của Thẩm Lạc đều ngạc nhiên không thôi.
Hắc lang bị thương ở bụng, giận dữ quay đầu định vồ về phía Vu Mông, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao màu đen, mũi đao nhắm thẳng vào trán nó.
Nó không kịp thu thế, tự mình lao đầu tới.
"Xoạt" một tiếng, hắc đao đâm ngập vào đầu hắc lang, ngập đến tận chuôi đao.
Con cự thú điên cuồng gầm thét, toàn thân run rẩy điên cuồng, vừa lao ra hai bước, thân hình to lớn đã ầm ầm ngã xuống.
Thẩm Lạc dù đã sớm buông tay lùi lại, vẫn bị một lực mạnh đánh trúng, lảo đảo lùi mấy bước mới đứng vững.
Nhưng hắn vừa đứng vững, lập tức lại lao về một hướng khác, đồng thời ném mạnh bao vải trong tay ra.
"Bốp" một tiếng.
Bao vải như đụng phải thứ gì đó trong không trung, lập tức vỡ tan, bụi đất xám xịt tung bay, một con lang thú mơ hồ hiện ra tại chỗ.
Chính là con thanh lang tàng hình đã giết Thẩm Lạc lúc trước.
Thanh lang bất ngờ bị phá tàng hình, dường như cũng giật mình, thân hình hơi khựng lại.
Thẩm Lạc chờ chính là khoảnh khắc này, hai tay vừa lật, lòng bàn tay đã kẹp lấy một tấm Tiểu Lôi Phù và một viên Nguyên Thạch, thôi động lực lượng Nguyên Thạch, rót vào trong phù lục.
"Phốc" một tiếng!
Một tia chớp trắng bay ra, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng, đến trước mặt thanh lang, bổ xuống.
Hai mắt thanh lang hiện lên vẻ kinh hãi và giận dữ, gầm nhẹ một tiếng, thân thể lập tức biến thành thực thể, đồng thời toàn thân lông mao dựng đứng, mỗi sợi lông đều tỏa ra thanh quang sáng ngời, trong nháy mắt hình thành một vòng bảo hộ màu xanh quanh người.
Một tiếng nổ lớn!
Hư không xung quanh lập tức trở nên nóng rực!
Vòng bảo hộ màu xanh không ngừng vặn vẹo, bề mặt vô số tia điện nhỏ lóe lên, nhưng không hề vỡ tan.
Trong lòng Thẩm Lạc trầm xuống, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lúc này, trong vòng bảo hộ màu xanh đột nhiên truyền ra một tiếng rít nhọn.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy thanh quang trước mắt chợt lóe, một đạo phong nhận màu xanh dài chừng một thước xé gió bay tới.
"Không ổn!"
Hắn kinh hãi vội vàng nghiêng người, nhưng tốc độ phong nhận quá nhanh, thân thể phàm nhân không thể nào dễ dàng tránh được.
"Phốc xuy" một tiếng!
Cánh tay trái của hắn bị chém đứt đến khuỷu tay, máu tươi tuôn ra như suối.
"A!"
Cơn đau đứt lìa tay chân khiến ngũ quan Thẩm Lạc vặn vẹo, hắn hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất.
Lúc này, vòng hào quang màu xanh và tia điện cách đó không xa gần như đồng thời biến mất, thân hình thanh lang lại hiện ra.
Con yêu thú này thấy Thẩm Lạc ngã xuống, hung quang trong mắt càng thêm dữ tợn, nó há to miệng, định giải quyết triệt để tên nhân tộc đã phá hỏng đại sự của nó.
"Vèo!"
Một vật dài nhỏ màu đen từ bên cạnh bắn tới, quấn chặt lấy cổ thanh lang, đó là một cây trường tiên màu đen.
Người cầm đầu kia chính là Vu Mông, y chỉ ra sức kéo một cái.
Thân thể thanh lang bị kéo thẳng đứng lên, một đạo phong nhận khổng lồ vừa phun ra từ miệng đã bay vút lên trời cao.
"Nơi này giao cho ta, các ngươi không cần lo, mau đến cửa thành!"
Vu Mông hét lớn.
Những người xung quanh nghe vậy, cũng phân biệt được nặng nhẹ, đều xoay người xông về phía cửa thành, lao vào cuộc chiến với bầy hắc lang.
Bọn họ tuy không đông, nhưng đến kịp lúc, khiến cho chiến cục đang nguy cấp được tạm thời trì hoãn.
"Thẩm lão đệ nhất định phải chống đỡ, đợi ta giải quyết xong con súc sinh này trước!"
Vu Mông hai mắt đỏ ngầu, lại hét lớn với Thẩm Lạc đang ngã trên đất, một tay ra sức kéo mạnh roi da màu đen, tay kia từ trong ngực lấy ra hai vật, đó là một tấm phù lục huyết sắc và một viên nguyên thạch.
Y nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, nguyên thạch vỡ vụn, huyết quang chói mắt từ trên phù lục huyết sắc tỏa ra, ngày càng rực rỡ, trong nháy mắt đã bao phủ nửa cánh tay của Vu Mông.
Thanh lang cảm nhận được dao động kinh người từ huyết quang trên tay Vu Mông, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, thân thể chợt co rụt lại, "vèo" một tiếng đã thoát ra khỏi trường tiên màu đen, thân hình lại nhoáng lên, hóa thành một bóng xanh bắn nhanh về phía xa.
"Súc sinh, đừng hòng chạy!"
Trên mặt Vu Mông phủ một lớp hồng quang kỳ dị, y dùng sức bóp nát phù lục, một quyền đánh vào hư không về phía thanh lang.
Một tiếng rít chói tai vang lên!
Một mũi tên ánh sáng màu máu to bằng miệng bát, dài chừng một trượng, từ trên nắm đấm của y bắn ra, lóe lên trong hư không rồi đột nhiên biến mất không dấu vết.
Gần như cùng lúc đó, con thanh lang đã bay ra xa hơn mười trượng, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, rồi như một con chim nhỏ trúng tên rơi từ trên không xuống.
"Bốp!"
Thân sói to lớn nặng nề rơi xuống đất, trên cổ có thêm một lỗ máu khổng lồ, máu tươi trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ nửa thân thể nó.
Trong mắt thanh lang hiện lên nỗi sợ hãi cái chết, nó khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía con quái vật nửa người nửa sói giữa không trung, nhưng đầu còn chưa ngẩng lên, thần thái trong mắt đã hoàn toàn biến mất, co giật hai cái rồi không còn động đậy nữa.
Mọi người thấy thanh lang bị giết, đều hưng phấn hoan hô.
Nhưng lúc này, hai gò má Vu Mông đỏ bừng, hơi thở vô cùng dồn dập, cả người trông cực kỳ mệt mỏi, hai chân run rẩy, rồi ngồi phịch xuống đất.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?"
Ba tên hộ vệ của Vu Mông không biết từ đâu chạy tới.
"Ta không sao, các ngươi không cần lo cho ta, mau đi xem Thẩm lão đệ, hắn bị trọng thương, đem cái này cho hắn uống!"
Vu Mông khó khăn giơ tay, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ màu đỏ máu, ném cho một nam tử mặt đen.
Chỗ cánh tay cụt của Thẩm Lạc vẫn còn rỉ máu, nửa người đã bị nhuộm đỏ, hắn đã gần như hôn mê.
"Thiếu gia, đây là Tiểu Hoàn Đan, ngài cho hắn. . ."
Nam tử mặt đen nhìn bình nhỏ trong tay, sắc mặt biến đổi.
"Vừa rồi nếu không có Thẩm lão đệ kịp thời nhìn thấu quỷ kế của đám ma lang này, giờ phút này cửa thành đã bị phá, còn không mau đi!"
Vu Mông trầm giọng nói.
Người nọ nghe vậy sửng sốt một chút, thấy Vu Mông thần sắc nghiêm nghị, vội vàng gật đầu đáp ứng, đi tới bên cạnh Thẩm Lạc.
Hắn xé một dải vải từ vạt áo, buộc chặt cánh tay cụt của Thẩm Lạc, sau đó từ trong bình nhỏ đổ ra một viên đan dược màu đỏ máu, cho hắn uống.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, như đang dần chìm sâu vào đáy hàn đàm lạnh lẽo, ý thức dần trở nên mơ hồ.
"Không chịu nổi nữa rồi! Chẳng lẽ lại phải chết một lần nữa. . ."
Hắn có chút không cam lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc này, một luồng hơi ấm đột nhiên tràn vào cơ thể, ý thức mơ hồ bắt đầu trở nên rõ ràng, cơ thể được một lực lượng nâng đỡ, bay lên trên.
Thân thể Thẩm Lạc khôi phục tri giác, hắn chậm rãi mở mắt.
"Thẩm lão đệ, không sao chứ?"
Vu Mông đang ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt đầy quan tâm.