"Hiện tại ai cũng tự lo không xong, ngay cả người chạy nạn đến cũng không có, làm sao có người đến tương trợ? Chúng ta cũng rất may mắn mới nhận được sự giúp đỡ của các ngươi." Diêu Phong không chút suy nghĩ, đáp lời.
"Nói như vậy, cũng là một duyên phận." Thẩm Lạc nghe vậy, vẻ mặt không đổi, nhưng lòng lại chùng xuống.
Trong lúc nói chuyện, hắn tiến lại gần Bạch Tiêu Vân vài bước, đang định nói cho y biết chuyện này thì phía sau lại vang lên tiếng cửa thành đóng lại nặng nề. Tất cả dân chúng và tu sĩ chạy trốn từ Kiến Nghiệp đã vào hết trong Kiếm Môn quan.
Thẩm Lạc biết không ổn, theo bản năng định dùng thần niệm truyền âm cho Bạch Tiêu Vân.
Nhưng hắn thấy Bạch Tiêu Vân sau khi vào thành không hề nhận ra điều gì bất thường, trong lòng lại có chút do dự. Bất kể kẻ ẩn náu trong Kiếm Môn quan này là ai, có thể không để lộ sơ hở trước mặt một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ như Bạch Tiêu Vân, chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Nếu tùy tiện dùng thần niệm truyền âm, khó đảm bảo sẽ không đánh rắn động cỏ, không thể không cẩn thận.
Do dự một lát, hắn vẫn bước lên, đường hoàng gọi Bạch Tiêu Vân lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT