Ôn Tông trở về phòng, đối mặt với tủ quần áo đầy ắp quần áo ba màu đen, trắng, xám, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đơn giản nhất, quấn mình kín mít.

"Chú Trương, làm ơn chuẩn bị xe, cháu muốn ra ngoài một chuyến." Ôn Tông vừa nói vừa đi xuống lầu.

Chú Trương thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: "Đại thiếu gia, đêm qua tuyết rơi dày, hôm nay trời vẫn âm u, hơn nữa nhiệt độ cũng rất thấp, ngài vừa mới hạ sốt không lâu..."

Nếu là trước đây, đại thiếu gia nhà họ Ôn ngay cả ngày nắng đẹp cũng không ra ngoài, huống chi là những ngày lạnh giá như thế này.

"Không sao đâu, cháu muốn đi thăm ông nội." Ôn Tông đã quyết định ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa, vẫn có một khoảnh khắc do dự.

Hôm nay âm 3 độ C, cộng thêm tuyết đang tan, nhiệt độ cảm nhận còn thấp hơn thực tế, Ôn Tông quấn mình như một con gấu trắng, cũng không chịu nổi thể chất vốn đã yếu ớt của nguyên chủ.

Gió lạnh cắt da cắt thịt luồn vào cơ thể từ cổ áo, Ôn Tông hít một hơi lạnh, vội vàng kéo khóa lên tận cùng, còn đội cả mũ. Vành lông trắng mềm mại bao trọn khuôn mặt, cậu mới cảm thấy ấm hơn một chút.

Thấy vậy, chú Trương vội vàng sắp xếp tài xế nhà họ Ôn chuẩn bị xe.

Đợi đến khi ngồi vào trong xe, Ôn Tông cũng không nỡ cởi chiếc áo khoác lông vũ trên người, mà nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe dần bị sương mù bao phủ, ngắm nhìn tuyết trắng xóa, vừa làm quen với thế giới xa lạ này, vừa hồi tưởng lại thông tin về ông nội Ôn trong sách.

Ông nội Ôn tên thật là Ôn Hoa Huy, là người mà nguyên chủ kính trọng và thân thiết nhất.

Ôn Hoa Huy những năm đầu là tướng lĩnh cấp cao của Hoa Quốc, sau này bị thương ở chân nên về hưu ở nhà. Ông và cha của nguyên chủ đã cãi nhau một trận lớn khi nguyên chủ còn nhỏ, vì mẹ của nguyên chủ qua đời do trầm cảm.

Ông cụ là người rất có nguyên tắc, ông cảm thấy con trai mình đã lơ là chăm sóc con dâu nên mới dẫn đến cái chết sớm của con dâu, trong lòng vừa hổ thẹn vừa kịch liệt phản đối cha của nguyên chủ tái hôn. Ba năm trước, ông đã chuyển ra khỏi nhà họ Ôn, một mình đến viện dưỡng lão sinh sống.

Nguyên chủ dù không thích ra ngoài đến mấy, cũng sẽ đảm bảo mỗi cuối tuần đến viện dưỡng lão thăm ông cụ một lần.

Ôn Tông sau khi tỉnh dậy hôm nay, liếc nhìn lịch, liền phát hiện đã là Chủ Nhật.

Viện dưỡng lão cách nhà họ Ôn hơi xa, khi giọng nói của tài xế lọt vào tai, Ôn Tông mơ màng tỉnh dậy, mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

"Đại thiếu gia, đã đến nơi rồi."

"Được, cảm ơn." Ôn Tông theo thói quen cảm ơn, đẩy cửa xe bước xuống.

Viện dưỡng lão rất lớn, nhưng nguyên chủ thường đến, người chăm sóc thấy Ôn Tông Tòng liền quen đường quen lối dẫn y đến phòng của Ôn Hoa Huy.

"Gần đây trời lạnh, chân của ông cụ lại tái phát, ban đêm ngủ không yên, ông ấy không cho chúng tôi nói với ngài." Vừa đi, người chăm sóc vừa cẩn thận báo cáo tình hình của Ôn Hoa Huy mấy ngày nay cho Ôn Tông.

Ôn Tông gật đầu, người chăm sóc mới gõ cửa giúp y.

Trong phòng, giọng nói của ông cụ đầy nội lực, tinh thần khá tốt, nghe có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi vết thương ở chân: "Mời vào."

Ôn Tông đẩy cửa bước vào, liền thấy Ôn Hoa Huy đang ôm một cuốn sách ngồi trên giường, khuôn mặt đó khiến Ôn Tông kinh ngạc đến mức dừng bước.

Ôn Hoa Huy nhận thấy sự ngạc nhiên trên mặt Ôn Tông, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc cháu trai đến thăm mình, ông giơ tay vẫy: "Tòng Tòng lại đây ngồi, đứng ngây ngốc ở cửa làm gì?"

Không chỉ là ngoại hình, ngay cả cách gọi cậu cũng giống hệt.

Ôn Tông khẽ nuốt nước bọt, có chút nghẹn ngào: "...Ông nội."

Cậu không phải là trẻ mồ côi từ khi sinh ra, trước năm 5 tuổi, cậu vẫn có ông nội bầu bạn, biệt danh "Tòng Tòng" chính là do ông nội đặt.

Dù gia đình không có tiền, ông nội Ôn cũng chưa bao giờ để Ôn Tông phải chịu khổ. Chỉ là năm Ôn Tông 5 tuổi, ông nội Ôn không may trượt chân ngã xuống sông, nước sông tháng Chạp lạnh buốt, khi xe cứu thương đến thì đã quá muộn.

Trên đường đến, Ôn Tông thậm chí còn nghĩ, khi gặp ông nội của nguyên chủ thì nên xưng hô thế nào, dù sao mình cũng là người ngoài thế giới này. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều trở nên thuận lý thành chương.

Ôn Hoa Huy nhận ra sự bất thường của Ôn Tông, còn tưởng cậu bị bệnh không khỏe, vội vàng đặt sách xuống, kéo cậu đến trước mặt mình: "Để ông xem nào, sao sắc mặt lại trắng bệch thế này? Có phải gần đây lại bị bệnh rồi không?"

"Không có, cơ thể đã tốt hơn nhiều rồi." Lời nói dối này của Ôn Tông rất không thuyết phục, trước khi ra ngoài cậu đã soi gương, dáng vẻ hiện tại của cậu nói khó nghe một chút, giống như bị dán một lá bùa đòi mạng lên trán.

Ôn Hoa Huy đương nhiên cũng không tin, nhưng không có ý định vạch trần lời nói dối vụng về của cháu trai mình, mà vén chăn lên muốn xuống giường.

Ánh mắt Ôn Tông rơi xuống chân Ôn Hoa Huy, mới phát hiện ống quần bên chân phải của ông cụ trống rỗng, lập tức cảm thấy xót xa. Trong nguyên tác chỉ nhắc đến Ôn Hoa Huy vì vết thương ở chân mà về hưu, nhưng không ngờ lại là vết thương nghiêm trọng đến vậy.

Người chăm sóc đẩy xe lăn đến, cùng Ôn Tông đỡ Ôn Hoa Huy ngồi lên.

"Hôm nay cháu đến đúng lúc, lát nữa ông Kim cũng sẽ đến, cháu đã nhiều năm không gặp ông ấy rồi." Ôn Hoa Huy nói, nhìn người chăm sóc, "Đưa tôi đến phòng khách."

"Vâng." Người chăm sóc gật đầu, đẩy Ôn Hoa Huy đi ra ngoài.

Ôn Tông vốn muốn nhận việc này, nhưng không thể xen vào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh.

Đối với "ông Kim" mà Ôn Hoa Huy nói, Ôn Tông không quen biết, trong nguyên tác cũng không nhắc đến, nhưng luôn cảm thấy có chút quen tai.

Phòng khách của viện dưỡng lão không phải là phòng họp chính thức, mà là khu vực nghỉ ngơi rộng lớn phù hợp cho người già giải trí. Lúc này trong phòng khách chỉ có hai ông cụ đang chơi cờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Người chăm sóc đẩy Ôn Hoa Huy đến bên bàn cờ caro, chu đáo nhường sang một bên, để lại không gian cho hai ông cháu.

"Ông Kim này không có ngày nào đến đúng giờ, nào, chơi với ông một ván trước, xem cháu có tiến bộ không." Ôn Hoa Huy vừa cằn nhằn, vừa đẩy quân cờ trắng đến trước mặt Ôn Tông.

Ôn Tông khi học cấp ba đã tham gia cuộc thi cờ vây, còn giành được chức vô địch thanh thiếu niên của thành phố lúc đó, tự nhận cờ của mình không tệ, nhưng cậu không rõ trình độ của nguyên chủ, theo giọng điệu của Ôn Hoa Huy, nguyên chủ chắc hẳn chưa đủ giỏi để thắng ông.

Thế là, giữa hai người qua lại, Ôn Tông cảm thấy gần đủ rồi thì cố ý để lộ sơ hở, để Ôn Hoa Huy thắng một ván.

Ôn Hoa Huy khen ngợi: "Tiến bộ hơn trước nhiều rồi đấy, xem ra về nhà đã luyện tập rồi à?"

"Cháu lén lút khổ luyện đấy, nếu không ông nội thắng dễ quá, cháu mất mặt." Ôn Tông thuận theo lời Ôn Hoa Huy mà nói tiếp.

Ôn Hoa Huy cười lớn: "Không tệ không tệ, nhưng mà... cháu vẫn không thắng được ông."

"Ông Ôn, mấy ngày không gặp ông lại bắt đầu khoác lác rồi à?" Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh của cả phòng khách.

Ôn Hoa Huy nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức thay đổi, không còn vẻ hiền lành khi đối mặt với Ôn Tông nữa, quay đầu châm chọc: "Hẹn hai giờ, ông cứ phải hai giờ năm phút mới đến, không đến muộn thì khó chịu à?"

"Tuyết lớn thế này, ông thật sự nghĩ tôi đi xe ủi tuyết à?" Ông cụ hừ hừ hai tiếng, chống gậy đi tới.

Ôn Tông không để lộ dấu vết gì mà đánh giá người đến, "ông Kim" tóc bạc trắng, tuy chống gậy nhưng mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, trông rất khỏe mạnh. Phía sau ông còn có một vệ sĩ cao to, mặc vest đen.

Ôn Tông tự giác đứng dậy nhường chỗ đối diện Ôn Hoa Huy, khi "ông Kim" ngồi xuống, cậu chú ý đến một mặt dây chuyền ngọc treo trên cổ tay đối phương, trên đó khắc rõ ràng chữ "Sách".

"Ông Kim" này chính là ông ngoại của nam chính Đàm Cảnh Diệu, Kim Lương Sách!

Trong nguyên tác, hai ông cụ Ôn và Kim từng là đồng đội sinh tử, giờ đây là bạn thân "đáng sợ", chính vì tình bạn tốt nên việc cãi vã nhau là chuyện thường tình.

Người khác bảy tám mươi tuổi thì chơi cờ, trò chuyện, còn hai ông Ôn và Kim vừa chơi cờ vừa chửi nhau, y hệt như học sinh tiểu học cãi nhau.

Người chăm sóc rất tinh ý mang thêm một chiếc ghế cho Ôn Tông, nguyên chủ sức khỏe không tốt, chỉ đứng một lúc như vậy, Ôn Tông đã thấy chân đau nhức, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ôn Hoa Huy.

"Ai biết ông có phải đi xúc tuyết nhân tạo không?" Ôn Hoa Huy mắng thì mắng, nhưng vẫn phải giới thiệu: "Tòng Tòng, đây là ông Kim của cháu, hồi nhỏ cháu đã gặp rồi."

Ôn Tông ngoan ngoãn chào hỏi: "Ông Kim, cháu chào ông, cháu là Ôn Tông."

"Lâu rồi không gặp, nhìn thế nào cũng đáng yêu hơn ông Ôn nhà cháu." Kim Lương Sách đánh giá Ôn Tông một lượt, rồi nói: "Nhưng người trẻ đang tuổi lớn, vẫn phải ăn nhiều vào."

Kim Lương Sách nói xong, còn đẩy những món bánh ngọt tinh xảo mang theo đến trước mặt Ôn Tông.

Đại thiếu gia nhà họ Ôn không thích ra ngoài, luôn tự nhốt mình trong nhà, lại còn là một người bệnh tật, những điều này đều là chuyện ai cũng biết trong giới thượng lưu, nhưng Kim Lương Sách không hề tỏ ra không thích Ôn Tông, còn vòng vo quan tâm cậu một phen, điều này khiến Ôn Tông có thêm nhiều thiện cảm.

"Cháu cảm ơn ông." Ôn Tông chấp nhận ý tốt của đối phương, nhưng cũng không ăn ngay trước mặt hai ông cụ, vẫn ngồi ngay ngắn.

Cậu không hiểu lắm quy tắc của người giàu, nhưng cũng cảm thấy ăn uống thoải mái, tự nhiên trước mặt hai ông cụ như vậy là rất bất lịch sự.

Hôm nay hai ông Ôn và Kim hẹn nhau ở đây là để chơi cờ, đương nhiên sau một hồi hàn huyên thì đi thẳng vào chủ đề chính.

Ôn Tông ngồi một bên xem một lúc, liền phát hiện Kim Lương Sách không chỉ nói năng lưu loát, mà cờ cũng rất xuất sắc, qua lại vài ván, Ôn Hoa Huy đã rơi vào thế yếu.

Ôn Tông từ lâu đã coi Ôn Hoa Huy là người thân của mình, lúc này thấy đối phương sắc mặt không vui, rất muốn ra tay giúp đỡ, nhưng cũng biết nếu giúp, thì sẽ rất bất kính với cả hai ông Ôn và Kim.

Vì vậy, cuối cùng, ván cờ kết thúc với chiến thắng của Kim Lương Sách.

"Chơi cờ với ông mãi chán quá." Kim Lương Sách xua tay, nhìn Ôn Tông, "Biết chơi cờ không? Chơi một ván?"

"Được." Ôn Tông đồng ý dứt khoát, Ôn Hoa Huy không có cơ hội ngăn cản. Ông không thể nói cháu trai mình còn không giỏi bằng mình những lời chán nản như vậy, nghĩ đi nghĩ lại dù sao cũng chỉ là giao lưu, liền để y tùy ý.

Điều không ngờ tới là, khi Ôn Tông và Kim Lương Sách qua lại gần lấp đầy nửa bàn cờ, Ôn Tông lại thắng.

Kim Lương Sách nhìn chằm chằm vào những quân cờ đen trắng trên bàn cờ, một lúc sau cười lớn: "Không tệ không tệ! Hậu sinh khả úy!"

Ôn Tông lắc đầu, khiêm tốn nói: "Những điều này đều là ông nội dạy cháu, cháu mới chỉ học được chút ít, vừa rồi thắng vẫn là do may mắn nhiều hơn."

Mặt Ôn Hoa Huy lập tức rạng rỡ, hớn hở nhìn Kim Lương Sách: "Không còn cách nào khác, Tòng Tòng mỗi tuần đều đến thăm tôi, còn chơi cờ với tôi."

Câu nói này dường như chạm vào nỗi đau của Kim Lương Sách, ông hừ hừ hai tiếng không nói gì, gom lại những quân cờ trên bàn cờ, lập tức mất hứng chơi cờ.

Ôn Tông lúc này mới nhớ ra, trong nguyên tác Đàm Cảnh Diệu bận rộn sự nghiệp, cha mẹ anh cũng quanh năm không ở nhà, Kim Lương Sách là người lớn tuổi duy nhất còn sống trong gia đình Đàm, đương nhiên thiếu thốn sự bầu bạn của người thân, một câu nói của ông nội mình không nghi ngờ gì đã khiến Kim Lương Sách nghĩ đến hoàn cảnh của mình.

Không so sánh thì không tổn thương.

Tuy nhiên, ngay khi Ôn Tông đang suy nghĩ nói vài câu để làm dịu không khí, ông cụ "bị tổn thương" đã hùng dũng ngẩng đầu lên: "Chúng ta không so cái này, chúng ta chơi bài, rút bài!"

Vừa dứt lời, vệ sĩ đi cùng Kim Lương Sách đã móc ra một hộp bài từ trong túi.

Ôn Tông: ...

Cậu đã lo lắng quá nhiều rồi.

Hai ông cụ lại hăng hái lao vào trận chiến, Ôn Tông mệt mỏi ngồi bên cạnh, trong đầu mô phỏng nhiều cách để rèn luyện cơ thể này trong tương lai. Cứ yếu ớt như vậy, người khác không cười cậu, chính cậu cũng sẽ cười mình.

Buổi tối, hai ông cụ chơi gần đủ, Kim Lương Sách chống gậy đứng dậy, cử động cơ thể cứng đờ, nói: "Đi thôi, thắng thua của chúng ta để lần sau."

Khách đến là khách, Ôn Tông cùng Ôn Hoa Huy tiễn đối phương ra cửa, kết quả vừa đến cửa, điện thoại trong túi của Kim Lương Sách reo lên.

Ông bắt máy nghe, mặt mày hớn hở, nói với Ôn Hoa Huy: "Không cần tiễn không cần tiễn, cháu ngoại tôi đến đón tôi rồi! Hôm nay chúng ta hòa!"

Nói xong, Kim Lương Sách mặt mày tươi cười đi ra ngoài.

Ôn Tông nhìn về phía ông rời đi, liền thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ở cổng viện dưỡng lão, người đàn ông mặc áo khoác đen đẩy cửa xe bước xuống, chủ động đón Kim Lương Sách. Không biết Kim Lương Sách đã nói gì với anh, người đàn ông quay đầu lại.

Ánh mắt Ôn Tông và người đàn ông chạm nhau, cậu nhất thời không nói nên lời.

Cũng là đàn ông, Ôn Tông cũng phải thừa nhận, Đàm Cảnh Diệu từ người giấy biến thành người thật sống động thật sự quá đẹp trai.

Khuôn mặt như được khắc bằng dao, lông mày kiếm, môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cơn bão mê hoặc lòng người, sự cao quý và lạnh lùng từ trong xương tủy khiến Ôn Tông lập tức có cảm giác xa cách mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lại không thể không bị thu hút. Cho đến khi chiếc Bentley chạy khuất, Ôn Tông mới từ từ hoàn hồn.

"Nói đến, từ nhỏ cháu đã từng gặp thằng nhóc Đàm Cảnh Diệu này rồi."

"À?" Ôn Tông ngây người, trong đầu cậu không hề có chuyện Đàm Cảnh Diệu và nguyên thân quen biết nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play