Tống Thời trở về phòng ngủ đã là hai giờ sáng, năm giờ lại phải bò dậy khỏi giường.
Cô đẩy cửa phòng, Khâu Thụy Liêm với vẻ mặt mệt mỏi xoa đầu đứng cạnh sô pha. Đáy mắt anh ta thâm quầng, ánh mắt u ám, tóc tai cũng có chút lộn xộn, cả người toát ra vẻ chưa tỉnh ngủ, khác hẳn vẻ tinh anh, tràn đầy sức sống khi mới gặp mặt.
Khâu Thụy Liêm muốn luôn theo sát Tống Thời, đêm qua cô và đám bạn chơi đến tận hai giờ sáng, anh ta cũng đến lúc đó mới trở về phòng ngủ. Sáng sớm, anh ta lại tự mình đưa Tống Thời đến thao trường diễn tập. Tổng cộng anh ta chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Tống Thời vốn là người có khả năng tự phục hồi rất mạnh, dù chỉ ngủ ba tiếng cũng có thể khôi phục lại trạng thái tinh thần sảng khoái. Nhưng Khâu Thụy Liêm thì không được như vậy. Một hai ngày thì còn có thể cố gắng, nhưng về lâu dài, cơ thể của một thức tỉnh giả như Khâu Thụy Liêm cũng không chịu nổi.
Dựa vào tình hình trước mắt, chính phủ Liên Bang không phải một hai ngày là có thể bắt được Tống Dã. Khâu Thụy Liêm lại cứ phải đi theo Tống Thời, mỗi ngày tuân thủ theo giờ giấc của cô. Cứ thế này, sớm muộn gì anh ta cũng chết vì kiệt sức mất.
Tống Thời lách người tránh anh ta, đi thẳng vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Vừa đẩy cửa bước vào, cô quay đầu lại, ân cần đưa ra đề nghị: "Anh đưa em đến thao trường diễn tập rồi về ngủ bù đi. Dù sao ở đó có tổng huấn luyện viên trông chừng em mà."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play