Dương Giảo vẻ mặt mộng bức đi theo bên cạnh Khương Vưu, nhìn cô phát đồ ăn cho những người khác. "Cô ấy đang làm gì vậy? Tự dưng thiện tâm quá độ sao? Đi đâu cũng chia sẻ đồ ăn," Dương Giảo thầm nghĩ.
Hành động của Khương Vưu thu hút những người gần đó. Những người sống sót còn lại cũng xông tới, vừa lớn tiếng cảm ơn "người tốt" và buông lời khen ngợi, vừa chờ Khương Vưu tiếp tục lấy đồ ra.
Nhưng lúc này, Khương Vưu lại dừng tay, không có ý định phát đồ ăn tiếp.
Một người đàn ông đầu cua thấy vậy, sốt ruột hỏi: "Còn tôi thì sao? Chưa phát cho chúng tôi mà?"
"Còn tôi nữa, tôi cũng chưa có gì!" Những người sống sót chưa nhận được đồ ăn cũng nhao nhao lên.
Đời là thế, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Rõ ràng mọi người cùng nhau chịu đói thì còn dễ chịu, nhưng đột nhiên có một bộ phận người được ăn, những người còn lại sẽ thấy bất công. Từ đó mà sinh ra oán hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT