Tuy mang súng trên lưng, nhưng nhóm Tống Thành vẫn cố gắng dùng vũ khí lạnh khi chưa đến đường cùng. Bởi tiếng súng quá lớn, một khi nổ, chắc chắn thu hút lũ tang thi từ mấy con phố gần đó. Họ sẽ đối mặt với nguy hiểm lớn hơn. Trong thành phố đầy tang thi, dùng súng nghe thì oách đấy, nhưng chết cũng rất oách.
Tống Thành và Quản Quân mở đường phía trước, Khương Vưu chẳng hề có ý định xông lên tạo vùng an toàn cho ai. Rốt cuộc, cô chỉ là người khuân vác thôi, lo cho bản thân là được.
Đại Tráng trở lại bên cạnh Khương Vưu, ngậm nửa cái đầu tang thi đưa cho cô: "Meow!" (Lão đại, hàng chín rồi đây!)
Khương Vưu cúi xuống nhìn. Trong nửa cái đầu tang thi, một tinh thể cỡ hạt đậu phộng mắc kẹt giữa huyết nhục, chỉ lộ ra một góc lấp lánh. Cô nhanh tay lẹ mắt moi tinh hạch ra, nhét vào túi quần, chẳng thèm để ý dơ bẩn.
Đằng sau, Trương Thái chỉ thấy cô cắm cúi đào bới trong đầu tang thi, nhưng không thấy rõ tinh hạch, cứ tưởng cô vớ được nắm óc, ghê tởm nhếch mép: "Dương Giảo, cô nhìn kìa, con mụ kia bốc cả nắm óc nhét túi quần, chắc có vấn đề tâm lý, đúng là biến thái!"
Dương Giảo im lặng giải quyết con tang thi cuối cùng, quay lại lạnh lùng: "Sống đến giờ này, ai mà còn là người bình thường?" Cô liếc nhìn bãi xác tang thi, ánh mắt đè nén lệ khí: "Người bình thường á? Người bình thường chịu sao nổi cái thế đạo chết tiệt này?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT