Sở Du lên tiếng, giọng điệu có phần trách cứ: "Tiểu Duyệt, đừng có mà làm ầm ĩ! Phương Mộc nói đúng đấy, chúng ta nên chia sẻ. Em không thể ích kỷ ăn một mình được. Hơn nữa, đây là anh rể mang về, em ăn hết thì chú dì biết làm sao?"
Nói rồi, cô ta lại quay sang Phương Mộc, tỏ vẻ thông cảm: "Phương Mộc, anh đừng nghe Tiểu Duyệt nói bậy, con bé còn nhỏ nên nghịch ngợm thôi. Gói mì này anh đưa cho chú dì ăn đi, người lớn tuổi cần bổ sung dinh dưỡng. Tiểu Duyệt còn nhỏ, không nên chiều hư nó."
Cô ta thở dài, giọng điệu đầy vẻ xót xa: "Nếu là trước kia, mì tôm đâu có phải là thứ gì quý giá, toàn là đồ ăn vặt thôi. Thật tội nghiệp con bé, lại gặp phải mạt thế..." Nói đoạn, Sở Du khẽ lau khóe mắt, cố gượng cười, toát lên vẻ yếu đuối nhưng vẫn kiên cường.
"Thôi, em dẫn Tiểu Duyệt đi nấu cơm, anh nghỉ ngơi đi nhé." Cô ta kéo tay Tiểu Duyệt đi, nhưng ngay khi vừa quay lưng, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên lạnh lẽo. Chỉ tiếc, Phương Mộc và Tống Thành không ai nhìn thấy khoảnh khắc ấy.
Nghe Sở Du nói vậy, Phương Mộc cũng cảm thấy áy náy, dù sao Tiểu Duyệt vẫn còn là một đứa trẻ. "Tống ca, em có phải là... hơi nghiêm khắc quá không? Em thì không sao, đàn ông con trai không cần mấy thứ đó. Chỉ là em lo cho ba mẹ em thôi, em không nỡ để họ thèm thuồng. Nhưng mà Tiểu Duyệt dù gì cũng còn nhỏ..."
Tống Thành lắc đầu: "Phương Mộc, tôi thấy cậu và Sở Du nên cho Sở Duyệt hiểu rõ tình hình hiện tại. Tuy con bé còn nhỏ, nhưng bảo bọc con bé quá mức cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là trong thời buổi này. Trong rừng, chỉ có những con sói con thông minh và mạnh mẽ mới có thể sống sót."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT