Với vẻ mặt tức giận, Trương Phong rời khỏi đại lâu trung ương.
Tên người máy ngu xuẩn kia vĩnh viễn sẽ không biết, thứ hắn tiêm cho Long Lạc mỗi ngày chỉ là thuốc trấn an thường dùng trong phòng thí nghiệm. Các chỉ số sinh mệnh của Long Lạc có thể duy trì bằng máy móc, còn thuốc tiêm kia có tác dụng thật sự là để ngăn cô bé tỉnh lại. Con bé chính là chìa khóa cho trí tuệ nhân tạo kia, chỉ cần Long Lạc còn trong tay bọn họ, Tam Sinh đừng hòng thoát khỏi thành số 9. Bọn chúng còn khối thời gian, đủ để moi sạch cơ sở dữ liệu của nó.
Mải nổi nóng, Trương Phong không để ý đến một bác gái quét rác đang lom khom bên cạnh cửa. Bác gái kia như thể bị mù, cứ liên tục quơ chổi về phía chân hắn, khiến bụi bẩn bám một lớp lên đôi giày mới tinh.
"Mù à? Mày muốn chết hả?" Trương Phong quát.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đáng chết, không thấy ngài, tôi thật không cố ý!" Bác gái hoảng loạn quỳ xuống, vừa xin lỗi vừa dùng tay lau giày cho Trương Phong. Ai ngờ bàn tay bà dính đầy dầu mỡ đen sì, còn bẩn hơn cả cái chổi. Đôi giày vốn chỉ dính chút bụi, giờ bị bà lau vài cái lại càng đen thêm.
Bác gái càng luống cuống: "Thực xin lỗi, tôi đền cho ngài, tôi đền cho ngài!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT