Âm thanh quái dị liên tục vang lên, lúc thì là tiếng cười càn rỡ của Khương Vưu, lúc lại là tiếng kêu ủy khuất, đầy tuyệt vọng của Vương Lân.
Khương Vưu đang ở ngoài hành lang. Các bảo tiêu và Vương Kỳ Xuyên trốn trong phòng, không nhìn thấy ả. Nhưng lúc này, đám bảo tiêu chỉ cảm thấy như đang lạc vào một trò chơi kinh dị, một con quái vật đáng sợ, quỷ dị đang dán mắt vào từng tấm kính, dùng đôi mắt lạnh lẽo dò xét bên trong.
Miệng ả không ngừng bắt chước giọng của chiến hữu cũ, dụ dỗ những con người đang trốn chạy. Trong giọng nói đó, dường như có lẫn cả tinh thần lực, khiến người ta vô thức bị mê hoặc.
Trên khuôn mặt già nua của Vương Kỳ Xuyên tràn ngập bi thương, khóe mắt ông ướt át, cơ bắp giật giật không ngừng. Trong đầu ông không tự chủ hiện lên hình ảnh Vương Lân khi còn bé. Những ký ức xa xôi bỗng nhiên ùa về, rõ ràng đến từng chi tiết.
Thằng bé mới sinh ra trắng trẻo, bụ bẫm, cười rộ lên rất giống ông. Thằng bé từng ngủ trong vòng tay ông, từng trân trọng cất chiếc máy bay giấy ông tùy tay gấp vào hộp. Từng mỗi lần nhào vào lòng ông, nhìn ông bằng ánh mắt tin tưởng và yêu thương tuyệt đối. Thằng bé... từng là niềm kiêu hãnh của ông.
Thằng bé cũng là đứa con trai ông yêu thương thật lòng. Nhưng từ khi nào, ông biết rõ tình cảnh khó khăn của nó, lại làm như không thấy? Ông mặc kệ hai anh em chúng nó đấu đá, luôn cảm thấy, dù thua, giữa anh em ruột cũng không đến mức mất mạng. Cùng lắm thì thua làm kẻ ăn không ngồi rồi cả đời. Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc bất kỳ đứa con nào của mình phải chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT