“Meo ô ~”

Một thân ảnh mạnh mẽ nhảy qua ban công, thấy Khương Vưu đã về nhà. Đại Tráng vội vàng ngậm con chuột béo múp trong miệng, đặt xuống bên chân cô, kiêu hãnh ngẩng đầu.

Màu trắng, đẹp nhất trong vòng mười dặm, nàng còn lý do gì để bắt bẻ? Mau cảm động đến rơi nước mắt đi, đồ ngốc loài người! Bổn đại vương đối tốt với ngươi lắm đấy!

Khương Vưu vừa về đến nhà, Đại Tráng đã mừng rỡ ra mặt. Ai ngờ vừa đến gần, nó liền thả ngay con chuột xuống chân cô. Khương Vưu cúi xuống, chuột ngẩng lên, hai đôi mắt nhìn nhau: một bên thì vô ngữ, một bên thì kinh hãi.

Con chuột hoảng sợ trừng cô, đôi mắt đỏ ngầu không còn chút hung hãn nào, chỉ toàn là sợ hãi. Chắc hẳn trước khi bị bắt, nó đã trải qua chuyện gì kinh khủng lắm. Lông trên người còn trọc lóc vài mảng.

Con chuột ngẩn người vài giây, quẫy đuôi định bỏ chạy, nhưng chưa được hai bước đã bị một móng vuốt ấn chặt xuống đất. Đại Tráng hất hất con chuột về phía Khương Vưu, chuột giãy giụa, lại bị nó vả thêm hai cái. Nó vênh mặt, ý bảo Khương Vưu "ăn cơm đi". Tư thế ấy, hệt như đại ca mang chiến lợi phẩm về cho đứa em yếu đuối không tự lo được vậy.

“Meo ô ~” Ngẩn người ra làm gì? Ăn đi chứ!

“Meo ô!!!” Sao còn không ăn?

“Meo!!” Có phải khinh thường ta không?

Khuôn mặt mèo hung thần ác sát lập tức biến thành biểu cảm giận dữ, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Trông nó chẳng khác gì con báo hoang tàn bạo.

Khương Vưu cạn lời: “Nói bao nhiêu lần rồi, tôi không ăn chuột! Mau đem lương thực của cậu bỏ vào bể cá đi!”

“Meo ô!!” Cô không ăn là khinh thường ta!

Đại Tráng nhe răng, mặt mày hung tợn cắn giày Khương Vưu. Cái tên này ngày nào cũng có vết thương, vết cũ chưa lành vết mới đã chồng chất, chẳng bao giờ lành lặn. Nhưng nó có vẻ rất tự hào về những chiến tích vĩ đại hàng ngày của mình, thường khoe khoang những vết thương trên người với vẻ mặt kiêu hãnh. Với nó, đó không phải là thương tích, mà là huy chương.

Khương Vưu hít sâu một hơi, nhìn đôi giày đã bị cắn cho thủng lỗ chỗ. Cô cử động ngón chân, chỗ thủng để lộ rõ cả ngón cái. Cảm giác này giống như bạn làm việc quần quật cả ngày, tưởng về nhà sẽ được hưởng thụ thú vui gia đình. Ai dè vừa về đến nơi:

Con: 7 + 7 = 1
Bố mẹ: "Hôm nay công ty có hoạt động, thực phẩm chức năng còn 1.900.800 một lọ, mua mười tặng một, mẹ mua luôn mười lọ, lời quá trời!"
Chồng: "Vợ về trễ thế, cả nhà chờ cơm vợ nãy giờ!"

Tâm trạng tụt dốc không phanh.

Khương Vưu hít sâu mấy hơi, cảm thấy nếu không dùng tuyệt chiêu với con mèo này, nó sẽ chẳng bao giờ hiểu ai mới là "trùm". Thế là cô lạnh mặt, hai tay nắm lấy "miêu đao", tay phải giơ một ngón. Cô dùng chút lý trí cuối cùng kiềm chế bản thân.

"Lão tử... Thục Đạo Sơn!"

"Meo ô."

Vừa dứt lời, con mèo liền vứt con chuột vào bể cá, rồi phóng mình nhảy ra ban công, biến mất trong bóng đêm.

Hừ, không ăn thì thôi, chờ lão tử bắt được con sóc chuột, xem cô có ăn không! Không con mèo nào cưỡng lại được sự quyến rũ của một con sóc chuột!

Khoan đã, kia là con người cái...

Kệ đi, dù sao chẳng ai cưỡng lại được một con sóc chuột béo múp!

Mèo mướp nhe răng biến mất trong đêm tối, thề sẽ bắt được con sóc chuột béo nhất! Để con người kia phải khóc lóc cầu xin nó nhường lại!

Ở phía bên kia, Khương Vưu tìm một cái chậu lớn hơn, đem cây xương rồng bà cùng đất nhổ trồng vào. Trồng xong, cô nhìn chằm chằm cây xương rồng, cảm thấy nó có gì đó kỳ quái.

Cây xương rồng này, ngoài thân chính giữa ra, hai bên còn có hai phiến lá. Nhưng trên phiến lá bên trái, có một cái gai rõ ràng dài gấp đôi những cái khác.

Cô chợt nghĩ ra điều gì, trầm tư nhìn ngón tay mình. Cô nhớ rõ mình từng bị cây xương rồng này đâm ra máu, hình như là bên trái. Nhưng không chắc có phải là cái gai này hay không.

Nếu máu cô có thể thúc đẩy xương rồng phát triển...

Khương Vưu không dám nghĩ tiếp.

Những lời Tiến sĩ Điên luôn miệng nhắc về tế bào gốc hoàn mỹ, về tiến hóa sinh vật tối thượng cứ văng vẳng bên tai cô.

Khương Vưu dùng kẹp nhổ cái gai dài hơn hẳn ra, quan sát hồi lâu. Sau đó cô dùng kim ghim đâm thủng ngón trỏ, nhỏ máu tươi lên phiến lá xương rồng.

Máu đỏ tươi không lập tức ngấm vào, thậm chí Khương Vưu nhìn chằm chằm đến khi máu khô lại, cũng không thấy dấu hiệu nào bị hấp thụ.

Chẳng lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi?

Khương Vưu tay ôm ly trà sữa trân châu, má phồng lên nhai trân châu tóp tép, vừa nhai vừa phủ định ý nghĩ đáng sợ kia. Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều, thí nghiệm tế bào gốc hoàn mỹ của Tiến sĩ chỉ là bán thành phẩm, không thể thành công được.

Cô cũng không dám nghĩ, nếu nghiên cứu của Tiến sĩ thành công thì sao... Nếu máu cô có thể thúc đẩy thực vật tiến hóa, vậy những gì Tiến sĩ từng ấp ủ không phải là thất bại hoàn toàn.

Tuy không có khả năng phân liệt tái sinh biến thái như trùng turbellaria, nhưng thí nghiệm gen của ông lại đi theo một hướng không ai đuổi kịp được: tiến hóa.

Vậy thì bàn tay vàng này phải to cỡ nào? To hơn cả... thằn lằn ấy chứ!

Khương Vưu hít sâu một ngụm trân châu, má phồng căng nhai không ngừng, không thể tin được mình lại có vận cứt chó này.

Đêm nay chắc chắn ngủ không ngon giấc đây, cô lại mơ thấy lũ quái vật trên Đảo Cấm Kỵ, mơ thấy mình bị Tiến sĩ mổ xẻ trên bàn thí nghiệm.

Đến giai đoạn cuối của thí nghiệm, khả năng hồi phục của cô đã rất mạnh. Bọn họ chẳng còn sợ cô chết, vì vậy thí nghiệm càng thêm không kiêng nể gì.

Khương Vưu mơ mơ màng màng, lại thấy cái đèn phẫu thuật chói mắt, vài người vây quanh bàn mổ, con dao lạnh băng rạch qua bụng cô. Cùng với cảm giác đau đớn xé ruột xé gan và một trận quấy xé trong bụng, cô thấy bọn họ lấy từng bộ phận nội tạng của cô ra, rồi khâu lại những khí quan kỳ quái vào bụng cô...

Khương Vưu tuyệt vọng trong đau đớn, nhưng cô không thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Dù tỉnh táo biết đây chỉ là mơ, cố gắng lắm cũng không mở nổi mắt. Mỗi lần vừa hé mắt, giây tiếp theo lại bị kéo vào cảnh mộng.

Đến cuối cùng, cô như một người ngoài cuộc, chết lặng nhìn thân thể tàn khuyết trên bàn thí nghiệm.

Trời vừa tờ mờ sáng, Khương Vưu tỉnh giấc. Khăn trải giường và gối dưới thân đều ướt đẫm mồ hôi. Cô khẽ cau mày: “Lại mơ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play