Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ban mai hé rạng.
Những người già ở Lung Sơn tập trung trước cổng trại, xếp hàng theo thứ tự tuổi tác, bà Lão Quải đứng ở hàng đầu. Mái tóc bạc trắng của bà bị chiếc khăn trùm đầu màu xám bó chặt, miệng móm mém vì không còn răng, nom càng thêm khô quắt.
Đón ngọn gió hanh hao, bà Lão Quải trong lòng ngổn ngang trăm mối. Bên cạnh, Mộc Lạp Gia và những người già khác thì hăng hái bừng bừng, dường như muốn chứng tỏ "gừng càng già càng cay". Nhưng bà Lão Quải thì hoàn toàn bị ép buộc.
Bà chỉ muốn ngao dược thôi! Một bà già ngao dược thì liên quan gì đến chuyện huấn luyện? Thảo dược có mọc chân mà chạy đâu! Bà nghĩ mãi không ra, thật sự không thể hiểu nổi.
Nhưng chưa kịp để bà suy nghĩ thấu đáo, A Hoa đã tiến lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lão Quải bà à, cháu cũng chẳng còn cách nào. Chủ nợ ra lệnh rồi, tất cả những người trên 50 tuổi trong trại đều phải tham gia huấn luyện, bà đừng trách cháu. Nhìn xem, ngay cả trại trưởng cũng phải tham gia đấy thôi."
A Hoa chỉ tay về phía Nabar. Giờ đây, Lung Sơn có một trại trưởng hữu danh vô thực, và một chủ nợ mà ai cũng không dám chọc giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play