Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là phải ổn định Khương Vưu, dỗ cô gật đầu đồng ý để Vương lão bản mang sính lễ đến trả nợ.
Lý Hạo Thần vẫn còn đang vay nặng lãi của đám người hung ác, hắn không dám đánh cược.
Lý Thiên Minh cao lớn vạm vỡ, một cái tát giáng xuống với lực đạo không hề nương tay, khiến nửa bên mặt Cát Xuân Hoa lập tức sưng lên.
Cát Xuân Hoa đỏ mắt, nhảy dựng lên định cào mặt Lý Thiên Minh. Nói tốt là vừa đấm vừa xoa để dụ Khương Vưu gả cho gã ngốc kia, giờ lại dám động tay động chân với bà, đúng là phản rồi!
"Lý Thiên Minh, đồ vô lương tâm, mày dám đánh tao! Mày..."
Bà ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lý Thiên Minh túm áo lôi xềnh xệch về phòng.
Lý Thiên Minh áy náy nhìn Khương Vưu, "Tiểu Vưu, cậu xin lỗi cháu. Cậu đồng ý điều kiện của cháu."
Lý Hạo Thần thích cờ bạc, nợ bên ngoài hơn hai trăm vạn. Hai trăm vạn này, cộng với số tiền tiết kiệm bấy lâu nay của bọn họ, thế nào cũng đủ trả nợ.
Hơn nữa, cái vòng tay vớ vẩn mà ba Khương Vưu để lại, ông ta đã sớm tìm người xem qua rồi. Hàng chợ trời, bán được một hai trăm bạc là cùng, chẳng ai thèm mua. Cho Khương Vưu thì có sao!
Trước mắt, điều quan trọng nhất là phải chuộc thằng con trai về! Còn lại bốn trăm vạn, sau này có cơ hội ông ta sẽ dụ dỗ lấy lại sau. Khương Vưu là do một tay ông ta nuôi lớn, quá hiểu tính nó, con bé này mềm lòng, dễ bị dỗ lắm.
Nếu không phải căn nhà này đứng tên Khương Vưu, ông ta đã bán quách đi rồi. Cái con bé cứng đầu này, ngày thường thì tỏ ra hiếu thuận với cậu, nhưng hễ nhắc đến chuyện bán nhà là nó chết cũng không gật đầu. Nó bảo đây là nhà của nó, nếu không có nhà thì nó chẳng còn gì cả. Tính tình bướng bỉnh y như thằng bố đoản mệnh, thật là đáng ghét!
Nghĩ đến thằng con trai, Lý Thiên Minh kích động đến khóe miệng run rẩy, vẻ mặt áy náy suýt nữa thì không giữ được.
Khương Vưu gật đầu, "Đương nhiên là thật rồi. Nếu Vương lão bản đúng như cậu nói, con gả qua đó cũng coi như có ngày lành. Có tiền có của, lại nhàn hạ, sao lại không làm? Với lại, ba mẹ con đều mất rồi, sau này con vẫn phải ở với cậu, cậu chính là nhà mẹ đẻ của con. Anh họ sau này có gì cần con giúp, con nhất định sẽ không từ chối..."
Toàn vẽ vời chuyện trên trời, hết cái bánh vẽ này đến cái bánh vẽ khác. Dù sao mấy năm nay Lý Thiên Minh đã vẽ cho cô bao nhiêu bánh vẽ rồi, một cái tủ lạnh cũng không chứa hết. Cô cũng chỉ là học theo thôi.
Nếu được trở về trước mạt thế, việc đầu tiên cô làm chắc chắn là tích trữ vật tư. Sính lễ của Vương lão bản mà rơi vào tay cô thì đừng hòng lấy lại. Lão già đó không phải là người tốt lành gì, đời trước nếu không có hắn gật đầu, Lý Thiên Minh có thể mang cái thằng con ngốc của mình vào phòng cô sao? Có lá gan hạ thuốc cô sao?
May mà ngày thường cô ăn uống dè sẻn, sợ bị mợ mắng, lần bị hạ thuốc đó cũng vậy. Cô chỉ ăn một chút cơm rồi về phòng, vì vậy dược hiệu không đủ mạnh, cô chưa ngất hẳn.
Thằng ngốc vừa vào đã sờ soạng cô hai cái, cô lập tức tỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy một gã đàn ông mũi lệch mắt xếch, chảy nước miếng đang xé quần cô. Khương Vưu phát hiện tay chân mình rụng rời, liên hệ với những chuyện vừa xảy ra, cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
May mà dưới gối cô có giấu một con dao rọc giấy, cô túm lấy dao đâm mạnh vào đùi mình, dùng cơn đau để tỉnh táo đầu óc. Thằng ngốc kia rõ ràng có khuynh hướng bạo lực, vừa thấy cô tỉnh đã vung nắm đấm đánh cô, Khương Vưu cũng túm lấy dao rọc giấy đâm nó. Cứ như vậy, mày đấm tao một quyền, tao đâm mày một nhát, cả hai đều mình đầy thương tích.
Vương lão bản cảm thấy cô con dâu tương lai này không nghe lời, sẽ làm hại con trai ông ta, nên không nhắc lại chuyện kết hôn nữa. Bàn tính như ý của Lý Thiên Minh cũng tan thành mây khói, sau đó không biết ông ta dùng biện pháp gì, Lý Hạo Thần vẫn được chuộc về.
Khương Vưu lừa ông ta bốn trăm vạn, trong lòng không hề cảm thấy áy náy. Còn hai trăm vạn chia cho Lý Thiên Minh, cô không quan tâm. Có mất mới có được, tiếp theo cô phải chuẩn bị cho mạt thế. Nếu lãng phí thời gian với Lý Thiên Minh thì mới là lỗ vốn nhất.
Ngay khi nhận được tin, đêm đó Lý Thiên Minh vui vẻ đóng gói hành lý, dọn ra khỏi nhà cô. Hơn nữa, ông ta còn trả lại di vật của ba Khương Vưu. Trong đó có cả cái vòng ngọc trông không ra gì, lại còn có vết nứt.
Nhìn thấy thứ này, Khương Vưu thở phào nhẹ nhõm. Đợi mọi người đi hết, cô vội vàng khóa trái cửa, lập tức dùng mũi dao rạch qua ngón tay, nhỏ máu lên chiếc vòng.
Đời trước, sau mạt thế, cô đã từng thấy thứ này trên cổ tay biểu tỷ Lý Ánh Nguyệt. Cô cho rằng chiếc vòng có ý nghĩa đặc biệt gì đó với Lý Ánh Nguyệt, dù sao chiếc vòng này nhìn là biết chất lượng không tốt, rất rẻ tiền. Chẳng giống món đồ mà cô biểu tỷ thích làm đẹp kia sẽ đeo.
Thế mà cô ta lại đeo nó mỗi ngày, không rời khỏi người, còn vô cùng trân trọng. Mãi đến trước khi bị bắt vào Cấm Bế đảo, Lý Ánh Nguyệt mới đắc ý nói cho cô biết chiếc vòng này là di vật của ba cô ta, hơn nữa còn là một không gian bảo vật.
Khi mạt thế mới bắt đầu, cô và cả nhà cậu gian nan cầu sinh. Lý Ánh Nguyệt nói cô ta thức tỉnh dị năng không gian, có thể chứa đồ, trở thành nhóm dị năng giả đầu tiên. Không gian của cô ta có thể chứa rất nhiều vật tư, không lo bị người cướp đoạt.
Vì là người đầu tiên thức tỉnh dị năng, Lý Ánh Nguyệt luôn tỏ ra cao ngạo, coi thường những người khác. Ban đầu, Khương Vưu cũng không thức tỉnh dị năng. Mãi đến một lần chiến đấu ngẫu nhiên, cô mới thức tỉnh dị năng Phong hệ.
Sau khi thức tỉnh dị năng, rất nhiều chuyện nguy hiểm nghiễm nhiên đổ lên đầu cô. Lý Ánh Nguyệt là dị năng không gian, không có sức chiến đấu, chỉ có thể làm kho hàng di động. Lý Hạo Thần tuy là đàn ông, nhưng chỉ biết ức hiếp người nhà, thấy zombie là chân run bần bật. Lý Hạo Hiên mới tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Cát Xuân Hoa và Lý Thiên Minh thì đã hơn năm mươi tuổi, luôn miệng nói thân thể không tốt.
Khương Vưu không biết chuyện tiền bồi thường. Không rõ chân tướng, cô vẫn luôn cảm ơn cậu đã nuôi dưỡng mình. Mợ tuy miệng lưỡi cay độc nhưng cũng có ơn nuôi dưỡng. Vì vậy, cô liều mạng bảo vệ cả nhà cậu, có nguy hiểm thì xông lên trước; có đồ ăn ngon, cô luôn dành cho người lớn tuổi và Lý Hạo Hiên.