Vừa bước chân vào thôn, Trương Thục Tuệ liền cảm thấy một áp lực vô hình, như thể lạc vào một pháo đài cổ quái. Cô rụt rè nép sát bên Khương Vưu, như chim cút bám theo đuôi.
A Hoa đã đến thôn trước cùng Nabar, nhưng khi Khương Vưu đến thì không thấy bóng dáng cô đâu.
Nabar ban đầu muốn thu xếp chỗ ở cho Khương Vưu, nhưng đang đau đầu vì trong thôn chẳng còn nhà trống. Gã định bụng vin vào cớ này để xin sang tá túc nhà A Hoa, biết đâu lại vun đắp được chút tình cảm.
Nhưng gã còn chưa kịp mở lời, Khương Vưu đã tự nhiên chỉ vào một khoảnh đất trống, nói: "Chuyện chỗ ở không cần các người lo, chúng tôi tự chuẩn bị. Mượn tạm miếng đất kia được chứ? Đổi lại bao nhiêu muối và dược liệu, yêu cầu vậy cũng không quá đáng chứ?"
Nabar bĩu môi, ngoài miệng hờ hững: "Vậy tùy các ngươi. Nhớ là phải đưa đủ muối và dược trước tối nay đấy, đừng có mà quỵt nợ."
Trong bụng gã lại nghĩ, Lung Sơn này thứ gì thiếu chứ rắn độc sâu bọ thì thừa. Bọn người này chắc chê nhà cửa trên núi tồi tàn, nên mới muốn tự dựng lều trại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play