"Ê, Hồng Hồng, đừng vội đi mà! Chúng ta nói chuyện chút đi..."

"Hồng Hồng, đừng đi! Vừa nãy cái cô gái kia ở đâu, nói cho tôi biết đi!"

Gã đàn ông đuổi theo, vươn tay vỗ vai Hách Hồng một cái. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã bị Hách Hồng đá một cước xuống cầu thang, lăn mười mấy bậc.

Hách Hồng lạnh lùng nhìn hắn, "Còn dám dùng móng heo chạm vào bà đây, bà chặt tay mày! Cút!"

Bị đá một cú đau điếng, gã đàn ông vốn định trả thù, nhưng nghĩ đến Hách Quân còn có mấy chục thuộc hạ, hơn nữa Hách Hồng tính tình nóng nảy, không phải hạng dễ chọc, đành hùng hổ bỏ đi.

Hách Hồng vốn không muốn để ý đến loại tiện nhân này, nhưng hắn cứ lặp đi lặp lại nhắc đến chuyện của Khương Vưu, lại còn dùng cái ánh mắt và giọng điệu ghê tởm để nói về cô. Khi hắn hỏi Khương Vưu đang ở đâu, Hách Hồng biết ngay hắn đang nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, ghê tởm đến nghẹn họng.

Phụ nữ đã khổ, đặc biệt là trong mạt thế, phụ nữ muốn sống sót lại càng khó khăn hơn. Cô không kỳ thị những người dùng thân thể mình để đổi lấy sự sống. Suy cho cùng, tất cả đều là vì sống sót, có người bán đứng thân thể, có người bán đứng quan hệ huyết thống, có người vứt bỏ lòng tốt của mình, ai hơn ai chứ? Nhưng cô, Hách Hồng, bình đẳng chán ghét tất cả những gã đàn ông không giữ được nửa thân dưới!

"Mẹ kiếp, hạ tiện!" Hách Hồng hung hăng nhổ vào bóng lưng lấm lét kia.

Từ khi mạt thế bùng nổ, trật tự tan vỡ, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, Hách Hồng cảm thấy mình đã trải qua hết những chuyện ghê tởm nhất mà đời người có thể gặp phải. Sinh ra và lớn lên trong thời bình, sống hơn hai mươi năm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng con người có thể ghê tởm đến mức này.

Gã đàn ông vừa bị cô đá kia, cô đã biết từ trước mạt thế. Hắn là chủ một tiệm trái cây gần đó, dáng vẻ thật thà chất phác, trước kia mỗi khi gặp mặt đều rất lễ phép chào hỏi. Nhìn bề ngoài, hắn là một người tốt bụng, hiền lành. Nhưng Hách Hồng sẽ mãi không quên cái ngày mạt thế bùng nổ, gã đàn ông này đã đẩy vợ con vào đám tang thi để câu giờ như thế nào. Và hắn đã từng bước lộ ra bộ mặt thật của mình sau khi không còn luật pháp ràng buộc ra sao. Nếu không phải Hách Quân đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải, dặn dò cô không được dễ dàng gây xung đột với những người sống sót khác, đặc biệt là khi gã đàn ông này lại là một dị năng giả hiếm có, một thành viên của đội Lôi Đình, thì Hách Hồng đã băm vằm cái tên vương bát đản này rồi.

Bên kia, Khương Vưu đi đến tường bao của khu dân cư, thuần thục trèo lên bồn hoa bên cạnh, dùng sức nhún một cái, tay bám vào tường rồi nhảy ra ngoài. Cô lười đi cổng chính, vừa phải mở khóa, vừa phải khóa lại, quá phiền phức.

Ở cổng lớn có mấy con tang thi đang lảng vảng, ngơ ngác như mấy thằng ngốc, thấy người chỉ biết "Hô hô hô". Khương Vưu vừa đặt chân xuống đất, một con tang thi bên cạnh đã chú ý đến cô. "Cơm hộp đến rồi?!" Con tang thi hưng phấn há miệng xông tới, đang chuẩn bị xơi tái, thì một ánh hàn quang lóe lên, nửa cái mồm rơi xuống đất, vẫn còn ngáp ngáp.

Khương Vưu giẫm nát đầu con tang thi rồi nghênh ngang bỏ đi. Hôm qua giết con tang thi cấp hai kia giúp cô tìm được viên tinh hạch đầu tiên, vì thế hôm nay cô lại ra ngoài, muốn tìm xem có con tang thi cấp hai nào khác không. Chỉ là, tang thi cấp hai đâu phải cải trắng, muốn tìm là có ngay?

Bước chân cô nhẹ mà nhanh, giày chạm đất hầu như không gây ra tiếng động. Trong mạt thế, đi lại thịch thịch thịch không phải là một thói quen tốt. Phải giống như mèo, đặt chân nhẹ, bước đi nhanh, lướt qua vô thanh vô tức.

Khương Vưu cố gắng tránh né tang thi, trừ khi chúng phát hiện và chủ động tấn công cô. Nếu không, cô sẽ không chủ động trêu chọc, chủ yếu là vì lười chém. Cô cảm thấy mình bây giờ giống như đang chờ vườn cây ăn quả chín, đám tang thi cấp một này chỉ là những trái xanh trên cây, chưa thể ăn được. Cô đang chờ chúng lớn lên, trưởng thành. Chờ chúng thành tang thi cấp hai, cô sẽ bắt đầu hái quả.

Đáng tiếc là, con tang thi ông lão hôm qua có lẽ là "của hiếm", khó mà gặp lại. Hôm nay cô lượn lờ bên ngoài cả buổi mà vẫn chưa tìm được con tang thi cấp hai nào.

Dị năng giả trong nhân loại lúc đầu rất yếu, tang thi cũng vậy. Đây là cơ hội mà tự nhiên ban cho con người để bảo tồn giống nòi, không đến mức sức mạnh quá chênh lệch, dẫn đến diệt vong.

Một con tang thi nhe răng há miệng lao tới, Khương Vưu vung đao, nhanh chóng chém rơi đầu nó, đẩy xác ra rồi chuẩn bị đi. Đột nhiên, trong khoảnh khắc ngước mắt, cô thấy trên lầu ba đối diện có cái gì đó động đậy, rồi nhanh chóng biến mất sau cửa sổ.

Không chắc chắn lắm, cô nhìn lại. Cửa sổ sát đất ở đó đã vỡ nát, toàn bộ căn nhà lộ ra, chắc chắn không có người ở. Hơn nữa, lúc nãy cô đã thấy một bóng đen lướt qua ban công. Xét về kích thước, không thể nào là người được. Chẳng lẽ là một dạng tang thi cấp hai khác? Hay là động vật biến dị?

Nếu là tang thi cấp hai thì tốt nhất, trực tiếp móc tinh hạch. Nếu là động vật biến dị, cô sẽ bắt về cho Đại Tráng ăn thêm cơm. Cái tên đó thích ăn nhất mà.

Nghĩ là làm, Khương Vưu lập tức nhấc chân chạy về phía tòa nhà đối diện. Phía trước tòa nhà đó là một khách sạn năm sao. Khi Khương Vưu tiến vào, cô gặp hai người sống sót vừa đi ra. Một người là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, rõ ràng là vừa bị ai đó đánh cho một trận.

Thấy Khương Vưu, hắn ngẩn người, "Khương Vưu?" Hắn gọi một tiếng, không chắc chắn lắm, "Khương Vưu, có phải em không? Tôi là thầy Đàm!"

Khương Vưu liếc nhìn hắn rồi bình tĩnh quay đầu, bước thẳng lên lầu.

"Anh làm gì đấy?" Người đi cùng kéo tay người đàn ông trung niên lại, "Vừa nãy anh quen người đó à?"

Người đàn ông nghi hoặc lắc đầu, "Chắc là nhìn nhầm thôi. Tôi tưởng là một học sinh cũ."

Nhớ đến cô học sinh đen nhẻm, gầy gò trong trường, ngày nào cũng mặc quần áo cũ kỹ, người đàn ông lại nghĩ đến cô gái vừa rồi trắng trẻo, sạch sẽ, như thể vẫn còn sống ở thời trước mạt thế, hắn cảm thấy chắc là mình nhận nhầm.

Người bạn đi cùng nhìn theo hướng Khương Vưu rời đi, có chút ngưỡng mộ, "Cô gái kia, nếu tôi đoán không sai, chắc là dị năng giả, lại còn là loại dị năng tương đối lợi hại nữa. Anh xem, cô ta dám một mình chạy lung tung, người còn sạch sẽ, thế là biết rồi. Tôi trước đây đi theo một lão đại là dị năng giả hệ Hỏa, có thể dùng quả cầu lửa tấn công tang thi, lợi hại lắm. Chỉ tiếc, cuối cùng chết dưới tay chính em trai mình. Haiz, thời buổi này, anh em ruột còn không tin được."

"Đừng nói nữa, đi nhanh thôi. Chúng ta phải đến trước khi trời tối để hội hợp với lão đại, đến lúc đó trời sáng thì cùng nhau đi! Đây là cơ hội rút lui duy nhất đấy, nếu bỏ lỡ thì sau này chắc không còn cơ hội đâu."

Tiếng nói của hai người dần xa. Người đàn ông khập khiễng bước đi, nhìn những vết thương trên người hắn, chắc là sống không được bao lâu nữa.

Khương Vưu thật ra nhận ra người đàn ông vừa chào hỏi mình. Hắn là thầy dạy toán ở trường cô. Trong một lần tan học, Khương Vưu thấy hắn và một nữ sinh trong phòng học đa phương tiện, hắn còn sờ đùi cô bé, mắt cô bé đỏ hoe như đang khóc.

Đứa trẻ ở cái tuổi đó, hẳn là đã hiểu chuyện. Vì thế, Khương Vưu lập tức đến phòng hiệu trưởng tố cáo hắn. Nhưng kết quả là, gã thầy giáo kia lại nói Khương Vưu vu khống. Ngay cả cô bé kia cũng làm chứng, nói rằng sau giờ học cô có một bài không hiểu, đến tìm thầy giáo để hỏi thôi, là Khương Vưu tự mình nhìn nhầm.

Khương Vưu biết cô bé đang nói dối, bởi vì sau đó cô bé đã tìm Khương Vưu, uy hiếp cô không được nói ra chuyện này, nếu không sẽ không tha cho cô. Cô thật ra không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra khi họ vào phòng học đa phương tiện, cũng không biết giữa hai người có khúc mắc gì, cô chỉ dựa vào những gì mình đã thấy để làm một việc có thể.

Là một cô gái, từ nhỏ đến lớn vốn dĩ đã dễ bị tổn thương hơn con trai. Nhưng trên đời này, mọi chuyện vốn dĩ phức tạp, không chỉ đơn thuần là đúng hay sai.

Từ đó về sau, gã thầy dạy toán luôn nhằm vào cô, rõ ràng cô đến trường học hành chăm chỉ, nhưng vẫn bị phạt chạy quanh sân vận động. Rõ ràng là người khác ném giấy vo viên vào người cô, gã thầy giáo thấy từ đầu đến cuối, nhưng vẫn nói cô gian lận. Hắn còn nói trước mặt các bạn học rằng cô ngốc nghếch như lợn, đi khắp nơi loan tin về việc cô "vu oan" cho hắn, và dùng những lời lẽ cực kỳ vũ nhục để mắng nhiếc cô.

Từ đó, cô đại khái hiểu ra một điều: bớt lo chuyện người, tôn trọng vận mệnh của người khác.

Chuyện đã qua lâu rồi, đối với người sống hai đời như cô mà nói, rất nhiều người mà cô từng oán hận khi còn nhỏ, kỳ thật cũng chỉ có vậy. Giống như nhìn một người xa lạ, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play