Khương Vưu cười khẩy: "Nói thật, tôi cũng từng đến Căn cứ Bạch Long rồi. Ở đó, người sống sót bình thường đến hạt gạo của Bốn Mùa Cốc trông như thế nào còn chưa thấy bao giờ. Lừa ai chứ?"
"Lương thực Bốn Mùa Cốc sản xuất ra, ưu tiên cung cấp cho người của Cốc gia, giới thượng tầng Bạch Long và các đội tinh anh. Người sống sót bình thường thì làm gì có phần."
"Người sống sót ở Bạch Long chỉ có hai tác dụng thôi. Một là làm pháo hôi khi chiến tranh nổ ra, hai là bị lừa đến để làm phân bón cho Bốn Mùa Cốc. Chậc chậc...thật đúng là còn thảm hơn cả rau hẹ. Cắt rau hẹ ít nhất còn để lại gốc, đằng này các người đào cả gốc lẫn rễ đi rồi."
"Thì sao?" Bị vạch trần, tên hộ vệ không hề xấu hổ, ngược lại hùng hồn nói: "Tuy họ không được ăn lương thực Bốn Mùa Cốc, nhưng họ đã được ban ơn rồi! Lực lượng của Cốc gia bảo vệ căn cứ, chẳng phải là đang bảo vệ những người sống sót này sao? Nếu không có căn cứ bảo hộ, họ sống nổi chắc?!" Hắn ta gào lên khản cả giọng, thực sự coi Khương Vưu là kẻ thù phá hoại hòa bình căn cứ.
Khương Vưu chăm chú nhìn hắn ta vài giây, rồi đột nhiên bật cười: "Ha ha...ha ha ha ha ha!!!" Tiếng cười mỗi lúc một lớn, mắt cô ứa cả nước. Một lát sau, Khương Vưu nén cười nói: "Nông phu lừa đàn dê về nhà ăn mấy bữa cỏ khô, rồi đem dê làm thịt, thế mà anh lại bảo đàn dê phải cảm tạ nông phu?! Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay tôi nghe được chuyện buồn cười nhất đấy."
"Anh biết tôi khâm phục nhất loại người nào không? Chính là cái loại lừa người khác, lừa đến mức tự lừa mình luôn ấy...ha ha ha ha ha!!" Cô cười đến mất cả hình tượng, tiếng cười chói tai như kim châm vào tai mọi người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play