Ngày thứ năm trôi qua, Cốc Minh Uyên và Cốc Minh Hi chỉ còn biết sống dựa vào vỏ cây, lá cây và nước tuyết, đói đến mức đầu óc quay cuồng, mắt mờ đi. Vốn dĩ, dị năng giả tiêu hao năng lượng nhiều hơn người thường, mấy ngày nay lại chịu đói, sống trong lo lắng sợ hãi Khương Vưu đổi ý giết mình, cả hai héo hon như hoa lìa cành. Đói đến mức chỉ muốn ôm lấy người khác gặm vài miếng.
Tệ nhất là Khương Vưu, cái con quỷ thiếu đạo đức kia, không cho họ ngủ! Khương Vưu sai một con quạ đen và một con chuột xám cầm trường mâu thay nhau canh gác. Ai mà dám chợp mắt, con chuột xám sẽ dùng trường mâu chọc thẳng vào người tạo thành một lỗ thủng. Vất vả lắm mới sống sót qua đêm, nhưng ban ngày còn thảm hại hơn. Vừa mới gà gật, mí mắt còn chưa kịp khép lại, con quạ đen đã mổ xuống một miếng thịt như cái đục, nuốt gọn vào bụng. Quả thực là ác ma!
Suốt thời gian đó, dù nửa đêm hay ban ngày, người ta thường xuyên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai anh em nhà Cốc. Bảy ngày bảy đêm không ngủ, dù là dị năng giả cũng không chịu nổi.
Khương Vưu ngồi trên một khúc gỗ, tay bưng chén trà nóng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai anh em Cốc đang đến bờ vực suy sụp trong lồng sắt. Trên mặt cô ta nở một nụ cười nhạt. Lúc này, cả thể xác lẫn tinh thần Cốc Minh Uyên và Cốc Minh Hi đều suy sụp, mắt vô hồn, cử động chậm chạp.
Trương Thục Tuệ lên tiếng: "Đại nhân, xem ra thời cơ chín muồi rồi."
"Đúng vậy, xem ra mấy ngày nay, chuột xám và quạ đen làm việc không tệ." Khương Vưu nhấp một ngụm trà nóng, ra lệnh cho Cây Ăn Thịt hạ lồng xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT