Khương Vưu giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, mồ hôi đã ướt đẫm. Cô uống một ly nước đá để xoa dịu cảm xúc, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Đôi lông mày cô nhíu chặt lại như sắp vón thành một chiếc bánh quai chèo.
"Sao mình lại mơ thấy những chuyện này?" - Khương Vưu tự hỏi. Từ khi trọng sinh, cô chưa từng mơ lại những ký ức kinh hoàng về phòng thí nghiệm năm xưa.
Vậy mà, cảnh tượng đêm nay, giống như một bàn tay vô hình kéo cô trở lại địa ngục trần gian đó.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối.
Cô bước ra ban công, nhìn xuống phía dưới. Nước dâng lên nhanh chóng, rút đi cũng không kém.
Mực nước vẫn còn lưng chừng giữa tầng hai và tầng ba. Chắc chỉ ngày mai thôi, nước sẽ rút hoàn toàn.
Trên mặt nước, lềnh bềnh những xác sống bất động, lẫn với nồi niêu xoong chảo, chai lọ, và cả túi đồ ăn vặt đã trương phình.
Khương Vưu chợt thấy bên tòa nhà đối diện, một người đàn ông đang cầm cây sào tre dài, đầu sào gắn một chiếc lưới đánh cá, đứng trên ban công tầng ba miệt mài vớt đồ ăn dưới nước.
Bên cạnh ông ta, mấy người khác đang phụ giúp thu gom chiến lợi phẩm.
Cô mở điện thoại, thấy trong nhóm chat cư dân đang rầm rộ chia sẻ video quay cảnh vớt đồ, nhân vật chính không ai khác chính là mấy người bên tòa đối diện.
"Không ngờ cúp điện cả đêm mà điện thoại họ vẫn còn pin." - Khương Vưu thầm nghĩ.
"Tôi vớt được kha khá đồ ăn thức uống đây, ai ở khu này cần thì cứ đến nhà tôi lấy nhé!" - Một tin nhắn vang lên.
"Cảm ơn đại ca, đại ca tốt bụng quá!"
"Tốt bụng cái rắm! Có giỏi thì mang đến tận cửa đây này! Ngoài kia đầy zombie, bắt tôi ra ngoài chẳng khác nào bảo tôi đi chết à? Định bụng gì đấy!"
"Đúng đấy, đúng đấy! Ai dám ra ngoài chứ, ngoài kia toàn quái vật ăn thịt người!"
"Ai có cục sạc không? Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, cái đồ Apple đáng chết, tốn pin kinh khủng!"
"Tôi cũng thế, sắp sập nguồn đến nơi rồi, đến thở mạnh cũng không dám."
"He he, vẫn là điện thoại nội địa của tôi trâu bò nhất, sạc một lần dùng được cả tuần!"
"Tôi vừa thấy một mụ điên, mụ ta... mụ ta giết người! Giết con zombie lang thang ngoài hành lang ấy!
Hình như mụ ta ở nhà số một khu mình thì phải.
Thì zombie đấy, nhưng cũng là hàng xóm của mình mà, đùng một cái mụ ta giết luôn!
Mọi người cẩn thận đấy! Hôm nay giết zombie, mai có khi giết người ấy!"
"Chuẩn đấy, chuẩn đấy, tôi cũng thấy!"
"Cái người ở trên kia bị thần kinh à? Mấy cái đấy biến thành zombie hết rồi còn hàng xóm cái gì? Nếu thấy thương hàng xóm thế sao không ra ngoài gọi nó đi? Đồ ngốc!"
"Tiện thể hỏi luôn, cao thủ chém zombie có nhận thêm người không? Tôi khỏe mạnh, lại nghe lời nữa!"
"..."
Nhóm chat rôm rả hẳn lên. Khương Vưu lướt qua vài dòng tin rồi tắt điện thoại.
Hôm nay là ngày thứ hai sau trận mưa lớn. Nếu cô nhớ không nhầm,
Hôm qua mất điện, hôm nay thì mạng di động cũng tê liệt luôn.
Đến ngày mai, mọi người sẽ phát hiện nước máy bốc mùi tanh tưởi.
Các hồ chứa nước đầy xác người, khi nước rút, xác chết sẽ trương phình lên dưới cái nắng gay gắt, bốc mùi hôi thối kinh khủng...
Toàn bộ nguồn nước sẽ bị ô nhiễm.
Khương Vưu kiểm tra ga trong bếp, quả nhiên, đã bị cắt.
Điện thoại cô bỗng rung lên liên hồi, báo hiệu tin nhắn đến.
Mở ra xem, hóa ra là admin nhóm chat đang @all, nhắc mọi người sửa tên hiển thị theo cú pháp "Số nhà - Tên".
Ngay lập tức, có người phản ứng:
"Trong nhóm đầy người, ai biết ai có ý đồ gì, bắt mọi người khai báo số nhà, anh có bệnh à!"
"Thoát nhóm đây. Ban đầu nghĩ vào nhóm để mọi người nương tựa nhau lúc tận thế, hóa ra tôi ngây thơ quá. Out!"
"Nhưng tôi thấy admin nói cũng đúng mà, đánh dấu số nhà, lỡ có chuyện gì còn giúp đỡ nhau được chứ! Tôi ủng hộ admin!"
"Vợ tôi đang sốt cao, làm sao bây giờ? Tôi sợ cô ấy biến thành zombie, nhốt cô ấy trong phòng rồi, không dám thả ra."
"..."
Người thì chửi admin, người thì rời nhóm.
Đúng lúc này, admin - người nãy giờ chỉ thúc giục mọi người sửa tên hiển thị - bất ngờ lên tiếng.
Một tràng tin nhắn thoại dài dằng dặc hiện lên.
Khương Vưu cũng đang rảnh, tò mò ấn vào nghe.
Và rồi, một tràng chửi rủa vang lên inh ỏi:
"Bây giờ là lúc nào rồi mà còn cãi nhau?
Bảo sửa tên thì cứ sửa đi!
Ngoan ngoãn nghe lời, đừng có mà thích uống rượu phạt!"
"Còn tưởng mình là ông chủ bà chủ chắc? Bây giờ chúng mày chẳng khác gì một lũ lợn rừng!
Không biết điều, vừa rồi đứa nào chửi tao đấy, chúng mày đợi đấy! Tao không tha cho chúng mày đâu!"
"Tao là Vương Kim Bảo, trước đây là bảo vệ, chúng mày suốt ngày vênh mặt lên khinh thường tao.
Ha ha, bây giờ có nhiều tiền với nhà to thì được cái tích sự gì?
Vừa rồi thằng nào chửi tao đấy, rửa sạch cổ mà đợi đi!"
"Nhà số một tầng sáu, Đổng Linh Linh, tao thích mày ba năm rồi, mà lần nào tao tặng hoa mày cũng không thèm nhận.
Đồ tiện nhân! Mày khinh tao nghèo, chỉ thích mấy thằng nhà giàu thôi!
Đổng Linh Linh, tao biết mày còn sống, mày cứ đợi đấy, tao cho mày biết thế nào là đàn ông thật sự!"
"..."
Tên admin liên tục buông lời hăm dọa.
Khương Vưu nhíu mày, tắt điện thoại.
"Tận thế, kẻ thù lớn nhất của nhân loại thật ra là chính bản thân mình." - Cô nghĩ.
Zombie tấn công còn có thể đề phòng từ bên ngoài.
Nhưng lòng người, khó lường biết đâu mà lần.
Cái gã bảo vệ tên Vương Kim Bảo này, cô chuyển đến đây nửa tháng, cũng gặp hắn vài lần.
Da đen nhẻm, đôi mắt láo liên, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
Nhưng dáng vóc thì cao lớn vạm vỡ, lần nào đi qua chốt bảo vệ cũng thấy hắn vừa bấm điện thoại vừa nhai trầu bỏm bẻm.
Hắn cười với cô rất nhiệt tình, nhưng hàm răng đen xì vì thuốc lá của một gã còn trẻ làm cô hơi khó chịu.
Trước tận thế, hạng người như vậy chỉ là tầng lớp dưới đáy của xã hội.
Nhưng giờ trật tự sụp đổ, tiền bạc và nhà cửa không còn quyết định địa vị, bọn chúng có vẻ như cảm thấy mình được giải phóng thì phải.
Trong nhóm chat lại ồn ào, đám người bị chửi là "lợn rừng" tất nhiên không chịu, thi nhau chửi lại bằng tin nhắn thoại.
Khương Vưu vốn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế với thông báo, nhìn mấy chấm đỏ hiện lên liên tục, cô bực bội hẳn, dứt khoát thoát nhóm.
...
Tại một căn phòng trên tầng bảy.
Năm người đàn ông đang quây quần bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút.
Hai người trong số đó mặc đồng phục bảo vệ, bưng bát, ngồi ngay ngắn một bên nhìn những người khác ăn.
Ba người còn lại đầu trọc lốc, mặc quần áo tù nhân, rõ ràng là bọn tội phạm trốn ngục.
Hai kẻ mặc đồng phục bảo vệ chính là Vương Kim Bảo, và Lý Dương.
Năm người ngồi ăn lẩu, ba tên đào phạm ăn đến mồm miệng bóng nhẫy, còn Vương Kim Bảo và Lý Dương thì không dám động đũa, chỉ dám ăn đồ thừa sau khi ba tên kia ăn xong.
Vương Kim Bảo vừa chửi gần hết cư dân trong nhóm, cảm giác bao nhiêu oán khí dồn nén bấy lâu đã được giải tỏa.
Hắn căm phẫn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Khạc! Mấy cái thứ chó má coi người thấp cổ bé họng, ngày xưa ở nhà lầu xe hơi thì sao? Giờ chẳng phải cũng đói thối mồm ra đấy à!"
Nói xong, hắn nịnh nọt nhìn một gã đàn ông: "Anh Sẹo, cái con Đổng Linh Linh em vừa kể ấy, đừng thấy nó có con rồi mà coi thường, mỗi lần đi đường nó lắc mông trông thích mắt lắm!
Nếu anh Sẹo có hứng thú, em dẫn đường cho!
Em làm bảo vệ ở đây gần năm năm rồi.
Nhà nào ở đâu, em biết hết!" Hắn ra sức chứng minh giá trị của mình.
Lý Dương bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Gã tên "Anh Sẹo" đúng như cái tên, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương lông mày trái xuống tận khóe miệng. Khi hắn cười, vết sẹo đó vặn vẹo như một con rết.
Đôi mắt hắn vốn đã sâu hoắm, lại ánh lên vẻ gian xảo tàn nhẫn, khi cười với người khác, luôn khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Thêm cái vết sẹo kia, càng khiến người ta kinh hãi bất an.
Anh Sẹo cười ha hả, gắp một miếng thịt từ nồi lẩu, ban phát cho Vương Kim Bảo.
"Không ngờ thằng Kim Bảo này cũng lanh lợi đấy, biết bọn tao lâu ngày không được "khai trai", sắp xếp chu đáo đấy!"
Nói rồi, hắn nhìn sang hai tên đàn em:
"Hoàng Tứ, Mặt Rỗ, ăn xong rồi đi chém vài con zombie, vận động gân cốt, tối còn nghỉ ngơi cho khỏe."
Khi nói đến từ "nghỉ ngơi", cả ba gã đều hiểu ý mà phá lên cười.
Nghe bọn chúng nói chém zombie dễ như bỡn, Vương Kim Bảo càng thêm sợ hãi, nụ cười trên mặt càng thêm nịnh nọt.
Lý Dương cũng vội vàng hùa theo cười.
Sợ không bắt kịp nhịp điệu, lại bị đối xử như đám đồng nghiệp trước đó.