Bên kia, Trương Thục Tuệ một tay ôm Hôi Lão Thử, tay kia kẹp chậu hoa Thực Nhân Thụ. Cô dựa lưng vào vòng bảo hộ, vươn cổ dài nhìn về phía Lệ Chi Lâm.
Từ phía Lệ Chi Lâm vọng lại, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu thảm thiết vọng tới, nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô không thể nhìn rõ bóng dáng Khương Vưu. Những cây vải kia che khuất tầm mắt, cô chỉ thấy được cái đầu trọc lốc to lớn nhô cao hơn tán cây đột nhiên biến mất. Rồi đến cái đầu thứ hai, ngay sau đó là cái thứ ba. Ba cái đầu cứ như đánh chuột chũi, từng bước một biến mất.
"Không biết Giáo Chủ đại nhân khi nào mới trở về?" Trương Thục Tuệ lẩm bẩm. "Chẳng lẽ nàng không cần ta nữa sao?"
"Không đâu, không đâu, nàng không cần ta thì thôi, còn có Thực Nhân Thụ ở đây mà. Giáo Chủ đại nhân coi trọng cái cây này lắm." Cô đưa tay chọc chọc hai lá non trên đỉnh Thực Nhân Thụ, "Ngươi nói xem, ta chỉ muốn an ổn làm cái áo chống đạn cho Giáo Chủ đại nhân thôi, nhưng nàng có bao giờ dùng đến ta đâu, cứ như ta là một con phế vật ấy. Tuy rằng mỗi ngày ta đều làm vệ sinh, lái xe, nấu ăn, mát xa... nhưng ta vẫn cảm thấy mình chẳng có giá trị gì cả. Nàng có chê ta ăn bám không nhỉ? Không được, ta cảm thấy mình vẫn phải làm gì đó..."
Thực Nhân Thụ vẻ mặt mộng bức nhìn cô.
Ngươi có nghe xem mình đang nói cái gì không vậy? Ngươi là muốn cuốn chết ai hả? Chính vì những kẻ như ngươi mà chúng ta mới bị áp bức tàn nhẫn như vậy! Thực Nhân Thụ dùng cành cây quất nhẹ vào tay Trương Thục Tuệ, hoàn toàn không muốn phản ứng cái con "cẩu" nội cuốn này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play