Tần Tranh cuối cùng vẫn không bước ra khỏi cánh cửa phòng đó.
Tống Đào ôm chặt lấy chân anh, sống chết không chịu buông, nước mắt như thể sắp nhấn chìm cả căn phòng.
Vừa khóc vừa lảm nhảm những lời đầu đuôi chẳng ăn nhập gì với nhau, cậu bắt đầu nhắc đến chuyện hồi còn nhỏ. Tần Tranh lúc này cũng đã hạ hỏa gần hết. Thấy Tống Đào không có ý phản kháng, đánh cũng chẳng có gì thú vị, anh chỉ thấy mệt mỏi hơn.
Trong đầu anh là một đống rối rắm, bị tiếng khóc dai dẳng của Tống Đào làm cho quay cuồng.
Tần Tranh nói: “Buông tôi ra.”
Tống Đào không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn.
Tần Tranh thật sự không sao đá cậu ra được, tức giận và bực bội kéo cậu dính lấy mình đi ra phòng khách, ngồi phịch xuống sofa. Tống Đào lúc này mới ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lặng lẽ nhìn về phía anh. Thấy anh đã ngồi xuống, tiếng khóc cũng nhỏ đi đôi chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT