Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm trắng, rọi xuống giường ngủ, phủ lên gương mặt Tống Đào một lớp hồng nhàn nhạt. Cậu hơi xoay người, đôi mắt nai mang chút gian xảo vẫn khép hờ, khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ mong manh vô hại như một tinh linh được nhào nặn từ mọi điều tốt đẹp nhất thế gian.

Tối qua bác sĩ kiểm tra, kết luận cậu bị chấn động não nhẹ, nên mới có triệu chứng buồn nôn.

May là không nghiêm trọng, không cần tiêm truyền, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, tránh các va chạm mạnh là được.

Lúc cậu còn say sưa trong giấc mộng, Tần Tranh đã thức dậy dùng bữa sáng. Có điều, anh cảm thấy bầu không khí trong biệt thự hôm nay hơi là lạ — lũ người hầu dường như đang lén lút đánh giá anh?

Nhưng cũng có thể do Tống Đào bất ngờ xuất hiện khiến anh trở nên cảnh giác thái quá.

Mà anh thì chẳng buồn đi xác nhận.

Khi đang ăn sáng, thư ký trưởng Lương Chi bước tới báo cáo công việc.

“Chuỗi siêu thị Toàn An mới khai trương một chi nhánh ở phố Tây.”

Tần Tranh khẽ nhấc muỗng.

Một siêu thị mở cửa vốn là chuyện vặt, dù đó là chuỗi siêu thị đi chăng nữa.

Nhưng Toàn An lại thuộc về sản nghiệp của Mạnh Trường Thanh — người có địa vị ngang hàng với anh, là một trong năm người nắm quyền tại Tái Khoa Thành.

Vấn đề nằm ở chỗ, phố Tây là địa bàn của anh.

Bọn họ năm người từ trước đến nay vẫn tuân thủ nguyên tắc "nước sông không phạm nước giếng".

Giờ Mạnh Trường Thanh lại làm thế, rõ ràng là đang khiêu khích… hoặc cũng có thể là đang thăm dò anh.

Canh hôm nay rất ngon.

Muỗng vừa múc xuống, mỗi nguyên liệu trong bát đều là đồ hảo hạng, riêng phần gia vị đã tốn tới mười mấy vạn.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tranh luôn sống trong xa hoa, và anh không cho phép ai làm xáo trộn cuộc sống đó.

Người nào muốn thò tay vào bát cơm của anh… đều phải chết.

“Tách.”

Muỗng bị ném vào bát, vang lên một tiếng giòn tan.

“Phố Tây hướng Đông, năm con phố, toàn bộ siêu thị Toàn An phải dẹp sạch.”

Địa bàn của anh và Mạnh Trường Thanh liền kề, phố Tây hướng Đông chính là ranh giới tiếp giáp.

Khi một con dã thú chìa móng vuốt về phía ngươi, tức là nó đã xem ngươi như con mồi yếu ớt có thể xơi tái.

Lúc này, đàm phán là vô nghĩa.

Muốn khiến nó thu lại móng vuốt, cúi đầu phục tùng, thì chỉ có một cách — đánh cho nó đau.

Dĩ nhiên, nếu đó là loại thú hoang hung tính mười phần thì sẽ càng phản kháng dữ dội.

Nhưng không sao, luôn có ngày nó bị đánh cho ngoan ngoãn.

Lương Chi tiếp lời:

“Người của trung ương sẽ đến vào thứ Hai để khảo sát thực địa, liên quan đến việc xây dựng trạm hàng không liên tinh ở Tái Khoa Thành.”

Tần Tranh gắp một chiếc sủi cảo chiên giòn.

Trạm hàng không liên tinh chính là đại sự quan trọng nhất của Tái Khoa Thành trong ba năm tới.

Mấy lão già kia chắc chắn sẽ không bỏ qua miếng mồi béo bở này.

Đương nhiên, anh cũng vậy.

Chỉ cần giành được cơ hội hợp tác, thì coi như được ngầm thừa nhận là "ông trùm" Tái Khoa Thành.

Chưa kể về sau, mỗi chiếc vé trạm hàng không bán ra đều sẽ có phần trăm rót về tài khoản của anh.

Tần Tranh gật đầu:

“Phải bám sát.”

Lương Chi: “Ngài yên tâm.”

Cuộc báo cáo kéo dài cho tới khi Tần Tranh dùng xong bữa sáng.

Sau đó, anh chuẩn bị ra ngoài tham dự lễ cắt băng khánh thành trung tâm thương mại mới.

Trước khi rời khỏi bàn ăn, anh nhớ ra trong nhà còn một "con chó nhỏ" bị chấn động não.

Thế là liếc mắt nhìn phần cơm ăn dở, dặn người hầu mang cho Tống Đào, tiện thể truyền lời — ăn xong thì cút.

Chờ anh đi rồi, đám người hầu tụ lại xì xào:

“Chậc, đầu hắn bị thương rồi mà, hehehe, đáng đời đồ tra nam!”

“Tan nát cõi lòng luôn á. Tao cứ tưởng hắn trong sạch, ai dè... Vỡ mộng!”

“Chắc nhìn thấy Tống tiên sinh đẹp quá nên nổi thú tính chứ gì. Alpha nào mà chả vậy, có ai sạch sẽ được đâu.”

---

Tống Đào ngủ một giấc tới khi tỉnh hẳn, vừa ngồi dậy đã cảm thấy đầu hơi choáng.

Khi rửa mặt, nhìn thấy cái băng quấn đầu trong gương, cậu còn tự pha trò — nhìn không khác gì mọc hai cái sừng dài hai bên.

Cậu nhìn trái phải, cười cười hát nhỏ:

“Trên đầu em có cái sừng, sừng ~ phía sau em có cái đuôi, đuôi ~”

Vừa ra khỏi phòng thì gặp một cô giúp việc nhỏ đang đứng đợi.

Cô ấy dẫn cậu xuống phòng ăn, trên đường đi còn giải thích tình trạng chấn động não, dặn cậu phải cẩn thận.

“Đây là bữa sáng tiên sinh dặn mang cho cậu.”

Giọng cô ấy dè dặt, vừa sợ nhắc lại chuyện buồn vừa phải làm tròn nhiệm vụ.

Tống Đào gượng cười:

“Không sao đâu, tôi nghĩ thông rồi. Dù sao cũng phải sống tiếp.”

Khóe mắt cậu đỏ hoe khi ngồi xuống bàn.

Tiểu gì trong lòng thầm nghĩ:

Cậu ấy càng kiên cường, tôi càng đau lòng…

Con người luôn có sự thiên vị đặc biệt với cái đẹp.

“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi… ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột. Tiên sinh… thân phận của anh ấy không phải là điều chúng ta có thể mơ tưởng…”

Lời nói không dứt, nhưng ý thì quá rõ ràng.

“Ừ, tôi hiểu.”

Tống Đào nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, đã lâu lắm rồi cậu chưa được thấy một bàn ăn như vậy.

Chắc chắn đây là phần Tần Tranh ăn dở.

Trước kia, anh cũng thường làm thế.

Chỉ là Tống Đào chẳng bận tâm.

Tần Tranh đâu có bệnh truyền nhiễm, ăn uống lại sạch sẽ, chẳng ảnh hưởng gì đến khẩu vị của cậu.

Với cậu mà nói, những món này đều là mỹ vị hiếm có.

Cậu gắp một chiếc sủi cảo chiên trong suốt, lòng tự trào:

“Nhiều năm như vậy rồi, mình vẫn chẳng khá lên chút nào.”

Đúng là... chẳng có tiền đồ.

Sau khi ăn xong, cô giúp việc truyền đạt lại ý của Tần Tranh — bảo cậu rời khỏi nơi này.

Tống Đào không ngạc nhiên, tâm trạng vẫn bình tĩnh như nước.

Cậu đã sớm đoán được rồi.

Dù sao ở lại đây cũng chẳng có ích gì.

Hôm qua là ngày giỗ ba ruột của Tần Tranh — không phải Tần Ngọc Thần, mà là người cha sinh học kia.

Cho nên việc anh về nhà cũ là chắc chắn, còn tối qua ngủ ở đâu thì chẳng cần đoán cũng biết.

Tống Đào mượn giấy bút, viết lại một lời nhắn cho Tần Tranh.

Sau đó cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào phong thư, dùng một sợi ruy băng mềm buộc lại thành hình nơ xinh xắn.

Cậu đưa bức thư đã gói gọn gàng cho cô giúp việc:

“Làm phiền chị giao lại cho anh ấy.”

Rồi lặng lẽ rời khỏi nhà cũ.

Vẫn có tài xế riêng lái xe đưa cậu về.

Tống Đào cũng không khách sáo, suốt cả quãng đường cậu chỉ lặng im nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đượm buồn.

Tài xế nhiều lần liếc nhìn cậu, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đưa cậu về tới khu chung cư cũ kỹ rồi lái xe rời đi.

Tống Đào đang sầu thương, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tan biến sạch. Cậu đút tay vào túi, ra vẻ "ai thèm yêu ai~".

Hiện tại chỉ còn thiếu chút manh mối về dấu vết trên ngón chân, nhưng không cần vội. Tủ sắt vẫn đang nằm trong tay bọn họ, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của cậu.

Ra đến hành lang, Tống Đào bị vài tiếng mèo kêu thu hút. Cậu men theo âm thanh vòng ra phía sau tầng lầu thì bắt gặp hai con mèo con đang định... lăn qua lăn lại.

Cậu nheo mắt nhìn kĩ, con đang chủ động leo lên đỉnh kia là một con mèo trắng.

Mèo trắng lập tức trở thành điểm nhạy cảm của cậu.

Tống Đào duỗi tay túm ngay sau gáy con mèo trắng nhấc lên, làm hai con mèo sững sờ, đến kêu cũng không dám kêu. Con mèo cái vội vàng chuồn mất.

Cậu cẩn thận quan sát con mèo trắng kia. Nhìn kỹ, hình như đã thấy nó lảng vảng ở trước cửa nhà mình...

Phá án rồi!

Chính là cái con bánh bao trắng chưa nở này! Chính là nó đã làm hại công chúa Hắc Tuyết của cậu!

Hai mắt Tống Đào phun lửa, chỉ thẳng vào đối phương gầm lên:

“Ngươi xong đời rồi!”

Bệnh viện thú cưng Bác Ái

Tống Đào giao con bánh bao mặt lạnh cho bác sĩ thú y:

“Cho nó triệt sản.”

Cậu khoanh tay, nhìn bác sĩ kiểm tra con mèo, mặt đầy sát khí. Đây chính là cái giá phải trả cho việc phản bội công chúa Hắc Tuyết của nhà cậu!

May là bây giờ không cần phải phẫu thuật cắt "hạt", chỉ cần tiêm một mũi là tiểu mèo đực có thể trở thành thái giám. Dù sao nó cũng đã con đàn cháu đống, không cần để nó tiếp tục gieo họa lên công chúa nhà cậu nữa.

Chỉ có điều, Tống Đào vẫn không hiểu nổi: Chẳng phải người ta bảo mèo trắng thuần sắc rất bị chê trong thế giới mèo à? Sao Hắc Tuyết công chúa lại thích nó?

Hay là... công chúa có sở thích "yêu cái xấu"?!

Cậu tặc lưỡi lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.

Kết quả kiểm tra cho thấy “bánh bao trắng chưa nở” rất khỏe mạnh, tuy hơi nhếch nhác đúng kiểu mèo hoang, nhưng triệt sản cũng xong nhanh. Sau đó cậu còn cho nó tắm rửa sạch sẽ, chỉnh tề gọn gàng.

Dù gì đi nữa, cậu cũng là “cha vợ”, dù có chướng mắt thì cũng phải vì hạnh phúc của con gái mà nhẫn nhịn.

Cậu khoát tay, nghiêm giọng chỉ đạo:

“Về nhà rồi, ngoài giờ uống sữa thì ngươi phải chăm nhóc con! Không làm tốt thì đừng mơ có phần thưởng!”

Trên đường về, vừa ra khỏi thang máy, cậu đã thấy một con mèo tam thể đen trắng cực kỳ đẹp trai đang ngậm một con chuột chết đi ngang hành lang.

Cậu chỉ liếc một cái rồi quay đi, mở cửa.

“Hắc Tuyết công chúa! Ba ba về rồi nè~!”

Ngay lập tức, tiếng chạy bộ “thình thịch thình thịch” vang lên, công chúa Hắc Tuyết phi như bay tới, miệng meo meo không dứt.

Tống Đào mở túi, cười tươi:

“Nhìn xem ba ba mang gì về cho con nè~”

Còn chưa kịp thả bánh bao trắng ra, một bóng đen đã vụt qua chân cậu. Chính là con tam thể lúc nãy, ngậm chuột phóng vào nhà, đến trước mặt Hắc Tuyết công chúa mới chịu dừng.

Hai con mèo nhìn nhau, rồi cọ cọ, quấn lấy nhau, liếm liếm nhau thân mật vô cùng.

Tống Đào: “……”

Cậu chột dạ liếc nhìn bánh bao trắng vừa được thả ra. Hắc Tuyết công chúa lập tức lùi về sau, vẻ mặt “tôi không biết người này”.

Tin tốt: Con gái cậu không có sở thích "yêu cái xấu".

Tin xấu: Cậu đã triệt sản oan một con mèo vô tội.

À không, với con bánh bao trắng thì đây đúng là tin xấu thật.

Bánh bao trắng không nói lời nào, tự giác tìm một góc nằm sấp, vô cùng ngoan ngoãn.

Tống Đào lúc này mới quay ra nhìn "thủ phạm thật sự". Con mèo tam thể vẫn đứng chắn trước mặt công chúa Hắc Tuyết, còn bên chân thì đang mang sính lễ– con chuột chết nó mang theo.

Tống Đào cố nén cảm xúc, định bước lên đá bay cái sính kễ, ai ngờ Hắc Tuyết công chúa nhanh như chớp chắn trước, miệng lại meo meo meo.

Như đang nói:

“Ba ơi, con yêu ảnh, ba chấp thuận cho bọn con nha!”

Tống Đào: “……”

Cậu lại lết thêm một chuyến đến bệnh viện thú cưng, giao con tam thể cho bác sĩ:

“Con này cũng triệt sản nốt.”

Bác sĩ nhìn cậu một cách nghi ngờ:

“Anh đang tham gia chiến dịch triệt sản mèo hoang à?”

Tống Đào mệt mỏi đến muốn hóa đá.

Sau đó, cậu liên hệ với Ngụy Tư Kỳ qua quang não, nhờ người làm cho một cặp vớ cảm ứng liên lạc.

Ngụy Tư Kỳ lập tức hóng chuyện:

“Tối qua sao rồi? Đừng nói là… cậu bắt được ảnh rồi nhé? Từ nay lên đỉnh cao nhân sinh luôn!?”

Nghe giọng thôi cũng biết gã rất tin vào nhan sắc của Tống Đào.

“Hốt được đại gia thì chớ quên bạn bè nghèo nha!”

Tống Đào: “Ngài là ai thế tiên sinh?”

Tần Tranh đang ngồi trong văn phòng, nhận được một phong thư từ tầng tầng lớp lớp văn kiện chuyển tới.

Không biết lần này Tống Đào lại muốn giở trò yêu đương kiểu gì nữa.

Anh cầm kéo cắt phần hoa văn rườm rà, mở thư ra xem.

【Ba muốn gả tôi cho một lão già có tiền.】

Tần Tranh nhíu mày. Chuyện này liên quan gì đến anh? Sao lại gửi cho anh?

Anh ngẫm nghĩ, có lẽ lần này Tống Đào cố ý xuất hiện là để cầu cứu?

Tần Tranh cười nhạt, vò tờ giấy rồi vứt xuống đất.

Ai rảnh quản cậu ta?

Đừng nói là gả cho lão già có tiền, dù có gả cho lão già chết rồi để kết âm hôn cũng không liên quan đến anh – Tần Tranh.

Anh liếc tờ giấy bị ném dưới đất, chỉ thiếu điều muốn vỗ tay khen ngợi:

“Giỏi thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play