Tần Tranh ôm Tống Tiểu Đào đã ngủ say đưa về phòng ngủ. Vừa đặt cậu xuống giường, người kia lại vô thức níu lấy vạt áo anh, không chịu buông. Anh nhẹ tay gỡ từng ngón một, phải đợi đến khi cậu thật sự thả lỏng, mới lấy lại được tự do.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Tống Đào rơi xuống, lăn qua sống mũi rồi thấm vào bên còn lại, cuối cùng đọng lại trên gối, loang thành một vệt nhòe.
Ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
Tần Tranh ngồi bên mép giường nhìn cậu. Gương mặt ngủ thiếp đi ấy vẫn mang theo ấm ức, thi thoảng còn nhíu mày như thể vẫn chưa ngừng tức tưởi.
Thật sự đáng thương như vậy sao…
Nhưng chuyện đã qua thì không thể thay đổi được nữa. Không phải anh trốn tránh trách nhiệm, chỉ là… năm đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vừa mới mất ba, còn chưa biết cách xử lý cảm xúc chính mình, làm sao ôm thêm cả một đứa em bất ngờ xuất hiện?
Có lẽ năm đó anh nên làm tốt hơn…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play