Khương Dao có hơi bất đắc dĩ: “Cẩu Nhi, Điềm Bảo, tối hôm qua chẳng phải đã nói rồi sao? Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà chờ nương”
Hai đứa nhỏ gật đầu, bọn chúng càng ngày càng ỷ lại nương, không nỡ xa nàng.
“Nương sẽ về nhanh thôi” Khương Dao nhìn về phía Cẩu Nhi: “Cẩu Nhi là nam tử hán, phải chăm sóc tốt cho muội muội, biết chưa?”
Cẩu Nhi ưỡn ngực: “Nương yên tâm, Cẩu Nhi sẽ chăm sóc tốt cho muội muội”
“Vậy dẫn muội muội đi về đi” Khương Dao nói.
Thằng nhóc gật đầu trịnh trọng, nắm tay Điềm Bảo quay về.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của hai đứa nhỏ, Khương Dao mới xoay người, đi lên núi.
Khương Dao đi vào trong núi.
Trong tiểu thuyết, nữ chủ vừa lên núi đã hái được nhân sâm, linh chi, nói không chừng nàng cũng có thể hái được loại dược liệu quý hiếm nào đó!
Khương Dao vào núi, bốn phía đâu đâu cũng là đại thụ và bụi cỏ rậm rạp.
Khương Dao đi tới đi lui, chỉ hái được một ít thảo dược cầm máu, quả nhiên đâu có may mắn như nữ chủ trong tiểu thuyết chứ.
“Con mẹ nó, nhà đó nghèo thật, ngay cả một trăm lượng bạc còn chẳng có, phí sức ông đây”
“Đúng thế, mặc quần áo đẹp đẽ như thế, đi đường phô trương như thế, ai biết trên thực tế lại là một con quỷ nghèo!”
Hai giọng nói hung ác vang lên.
Khương Dao kinh ngạc, trong núi rừng thế mà lại có người, hơn nữa lời của hai người này nghe có vẻ không giống người tốt?
Khương Dao vừa định tìm chỗ trốn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào, tiếp theo trong nháy mắt, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo nàng kéo nàng sang, một tay khác bịt miệng nàng lại.
Khương Dao theo bản năng định dùng khuỷu tay thúc người kia một cái, lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn từ tính: “Đừng lên tiếng”
Giọng này quen thuộc lạ thường.
Khương Dao không động đậy, bị người nam nhân vây lấy trong lòng n.g.ự.c trốn ra đằng sau một cây đại thụ.
Đó là hai người trung niên, trên mặt một kẻ có một vết sẹo, trên tay hai người đều cầm đao.
Khương Dao nhìn thấy trên đao còn dính máu, ngửi được mùi m.á.u tươi trên người hai người này, trong đầu không khỏi nghĩ tới hai chữ — sơn tặc.
Đợi tới khi hai người kia đi xa thì người nam nhân mới buông Khương Dao ra.
Khương Dao quay đầu nhìn lại quả nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn lãng lạnh nhạt kia.
Người này có ngũ quan lập thể, mặt mày sắc nhọn, nhưng ánh mắt lạnh băng lộ ra khí chất lạnh nhạt.
Người nam nhân lấy khăn tay ra lau bàn tay vừa mới chạm vào Khương Dao.
Hóa ra là có thói ở sạch.
Khương Dao có hơi khó chịu: “Ngủ cũng ngủ rồi, đừng để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này làm gì”
Sắc mặt người kia tối sầm, cất khăn tay đi xoay người đuổi theo hướng hai người kia đã đi.
Khương Dao có hơi tò mò về thân phận của người nam nhân này nên cũng đi theo đằng sau hắn.
“Đừng đi theo ta” Người nam nhân nhỏ giọng nói, có chút không kiên nhẫn.
“Yên tâm đi, ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu” Khương Dao nói.
Người nam nhân mím môi không nói lời nào, hiển nhiên đang nghĩ tìm cách gì để thoát khỏi nàng, nhưng mà Khương Dao giống như kẹo mạch nha, dù thế nào cũng không ném đi được.
“Huynh là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong núi?” Khương Dao nhỏ giọng hỏi.
“Ồn ào” Người nam nhân kia lạnh lùng nói.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, tuy là một núi băng, nhưng mặt lại cực kỳ đẹp.
“Ở trên giường huynh cũng đâu có nói vậy”
Mặt người nam nhân kia càng đen hơn, sao nữ nhân này có thể…. Mặt dày vô sỉ, cả ngày treo chuyện này ở bên miệng?!
Tiếp theo, cho dù Khương Dao có nói gì thì hắn cũng không hề để ý tới.
Khương Dao đi theo cả một đường, phát hiện thân thủ của người nam nhân này không tệ, mục tiêu của hắn là đi theo hai người nam nhân trung niên lúc nãy.
Khương Dao suy đoán thân phận của hắn, nhìn khí chất quanh người hắn không giống như người từ núi rừng hoang dã, đi theo sơn tặc chẳng lẽ là người của quan phủ?
Hai người theo đuôi một hồi lâu, người nam nhân kia thấy Khương Dao vẫn bám chặt phía sau mà không hề thấy mỏi mệt thì trong đôi mắt âm u hiện lên chút kinh ngạc.
“Bọn họ đi qua cầu” Khương Dao nhỏ giọng nói.
Người nam nhân kia ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy đằng trước có một cái hẻm núi rất sâu, nối bằng một cái cầu treo.
Hai người kia đi qua cầu treo, sau khi đi qua liền lập tức thu cầu treo lại.
Người nam nhân nhìn chằm chằm cầu treo, sắc mặt không được đẹp lắm.
“Có cầu treo ngăn cản, dễ thủ khó công”
“Những người này rất cẩn thận, hình như trông không giống sơn tặc bình thường đúng không?” Khương Dao nhỏ giọng nói.
Người nam nhân kia lại kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Dao thêm lần nữa.
Khương Dao bắt giữ được ánh mắt kia của hắn, đột nhiên ghé sát vào nói: “Huynh là người của quan phủ đúng không? Tới đây để bắt sơn tặc à?”
Gương mặt gần trong gang tấc kia thật xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, như hồ nước mùa thu. Khoảng cách giữa hai người có hơi gần, người nam nhân theo bản năng lui về sau hai bước.
Nháy mắt, tay hắn đột nhiên bị giữ chặt.
Nữ tử này trông có vẻ nhỏ yếu nhưng rất khỏe, thế mà lại kéo được hắn.
Người nam nhân kia có hơi tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt thì cơn giận lập tức tiêu tán.
Chỉ thấy trước mặt có một con hổ lớn đang đứng, nhìn hai người như hổ rình mồi.
Khương Dao nhanh chóng phân tích sức chiến đấu của bản thân và con hổ, với thân thể ban đầu của nàng thì có thể chiến một trận, nhưng thân thể bây giờ quá nhỏ yếu…
Nhưng mà, cũng không còn cách nào khác.
Khi Khương Dao đang sẵn sàng chiến đấu thì nam nhân kia cũng đã chắn trước mặt nàng, trong tay cầm một chủy thủ.
Khương Dao sửng sốt một chút, đời trước nàng toàn là người xông lên phía trước, đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt nàng, bảo vệ nàng.
Tuy rằng nam nhân này là một núi băng, ít nói, hở chút là ghét bỏ nàng, nhưng mà cũng rất biết cách làm người.
“Chạy!”
Người nam nhân kia nói xong liền lập tức nắm chủy thủ, chủ động nhào về phía con hổ công kích.
Người nam nhân kia rất cao lớn, nhưng mà so với con hổ thì vẫn quá yếu ớt.
Chủy thủ trong tay hắn đ.â.m vào cơ thể của con hổ, con hổ mở mồm to như bồn m.á.u ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy máu, ngoạm về phía hắn!
“Lão nương tuyệt đối không bỏ lại đồng bạn!”
Khương Dao nói xong liền nhặt một cọc gỗ lên, ném về phía đầu con hổ.
Lần này, sự chú ý của con hổ đổ dồn về phía Khương Dao, đột nhiên ném văng người nam nhân ra, chồm về phía Khương Dao.
Người nam nhân kia bị ném xuống dưới đất lại nhanh chóng bò dậy, cầm chủy thủ đ.â.m về phía lưng của con hổ một lần nữa.
Đây là một trận vật lộn liều chết, Khương Dao cảm nhận được tình cảnh bản thân bị ám sát kiếp trước, là kiểu ngươi c.h.ế.t ta sống!
Mùi m.á.u tươi trào ra từ yết hầu, đầu ầm ầm, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thể c.h.ế.t được.
Cuối cùng.
Ầm vang.
Cùng với một tiếng vang thật lớn, con dã thú kia đã té ngã dưới đất, không còn hơi thở.
Khương Dao nằm trên đất, thở phì phò, hồi lâu sau mới hòa hoãn lại.
Lại nhìn người nam nhân kia, bị thương nặng hơn nàng nhiều, dường như biến thành một người toàn là máu.
Gương mặt tuấn tú kia nhiễm m.á.u tươi, nhưng môi mỏng lại mím chặt lại, ánh mắt lạnh như băng, vẫn là dáng vẻ núi băng kia.
Khương Dao nhìn gương mặt trắng bệch của hắn thì có hơi lo lắng, bò tới bên cạnh hắn, lập tức nhìn thấy ở đùi hắn bị cắn một miếng lớn, trông mà ghê người.
Bị thương nặng như thế mà hắn vẫn mím chặt môi, không rên một tiếng!
Máu chảy quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn người nam nhân này sẽ c.h.ế.t mất.
Khương Dao tháo đai lưng ra, cột chặt vào đùi người nam nhân, nhưng vẫn chưa đủ….
Cầm máu….. thảo dược cầm máu!
Ánh mắt Khương Dao đảo quá, nhìn thấy thảo dược cầm m.á.u rơi rụng đầy đất.
Khương Dao vội bò sang, nhặt thảo dược cầm m.á.u dưới đất lên, nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt hắn.
Nàng bỏ mấy cây thảo dược cầm m.á.u đó vào trong miệng nhai nát, rồi đắp lên đùi người nam nhân.
Trải qua một phen vật lộn, cuối cùng m.á.u của hắn cũng ngừng chảy, Khương Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khương Dao và nam nhân kia tựa vào thân của một cây đại thụ, thở hổn hển.