Tuy Diêu thị trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng sáng sớm hôm sau, Trì Thời vẫn theo tổ phụ và nhị bá ngồi xe ngựa lên đường đến Linh Lăng.
“Thời ca nhi, nhị bá sống đến từng này tuổi nhưng lần đầu tiên mới thấy, đồ súc sinh kia cũng dám ngồi chung xe với người!”
Mới đi được đoạn ngắn trên quan đạo, Trì nhị bá Trì Đình rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa cất tiếng oán trách. Xe ngựa này tuy rộng, nhưng người cùng lừa mà ngồi chung một xe thật sự là mất thể diện!
Trì Thời vẫn không thèm nâng mày, chỉ khẽ vuốt tấm lưng nhẵn mượt của con lừa nhỏ Quán Quán cười nhàn nhạt:
“Kiến thức nông cạn cũng không sao nhưng nếu lại đem ra khoe khoang mới thực sự là mất mặt. Nhị bá dù gì cũng từng làm quan, tuy bị giáng chức thì cũng không nên tự buông thả bản thân như vậy mới phải.”
Trì Đình hít sâu một hơi trong lòng gào thét muốn động thủ, nhưng biết đánh không lại nên đành nhịn xuống.
Nhưng bên ngoài thì nhịn thì trong lòng vẫn uất ức, ông ta liếc nhìn Trì lão gia tử đang nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng than:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play