Trì Thời ở tại Hữu Hải vốn nổi danh cuồng ngạo.
Nàng vừa cất lời, đám người lập tức tản ra chừa lại một lối đi ngay ngắn chỉnh tề, như thể Hà Thần thi triển thuật chia nước sông vậy.
Trì Thời bước tới nét mặt không chút biểu cảm, nàng chậm rãi đi xuyên qua đám đông rồi ngồi xổm xuống đất, chau mày quan sát phần hài cốt lộ ra trong bụng mãnh hổ. Đó là một bàn tay còn nguyên vẹn, dính liền một đoạn cánh tay nhỏ.
Năm ngón tay dài ngắn rõ ràng, da thịt vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là bị bẩn thỉu do bị vấy bẩn trong bụng hổ, mùi xộc lên rất khó ngửi. Nhìn vào vị trí ngón cái có thể đoán được, đây là bàn tay phải.
“Là xương người, không sai được.”
Đồng thời, nàng khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
“Tại hạ Trì Thời, đến nghe ngươi kể một kiếp khổ đau.”
Có tiếng nam tử cất lên:
“Đại trùng Đông Sơn quấy nhiễu dân cư. Có thôn dân đến nha môn bẩm báo nói rằng, tại thôn Đông Sơn có một phụ nhân tên là Ma Cô. Ma Cô khi trên đường trở về nhà thấy hổ mẹ chết thảm liền cứu hổ con về nuôi. Mãnh hổ cần thịt sống để ăn, nuôi sao nổi?”
“Nàng ta liền thả hổ con vào rừng sâu Đông Sơn. Mới đầu còn ổn, rừng rậm thừa thãi thịt mồi. Nhưng sang đông, người còn phải moi vỏ cây ăn huống hồ mãnh hổ?"
"Gần đây con hổ ấy thường lui tới chân núi. Dân Đông Sơn không thể chịu nổi nữa liền đến nha môn cầu cứu. Huyện nha Hữu Hải ít người, huyện lệnh đại nhân bèn sai Lý bộ khoái đến phủ Vĩnh Châu cầu viện. Nào ngờ tới giờ vẫn chưa quay về.”
“Không ngờ con súc sinh ấy dám ăn thịt người! May nhờ vị anh hùng này ngang đường xuất thủ mới có thể trừ hại. Bằng không, chẳng biết còn bao nhiêu dân lành phải chịu nạn. Trì Miện thay mặt bá tánh Hữu Hải xin tạ ơn đại hiệp.”
Người đang nói thân vận áo choàng xanh biếc, hướng về vị đại hiệp xa lạ vừa diệt hổ chắp tay cung kính thi lễ.
“Thất ca, nước miếng huynh rơi đầy đầu ta rồi.”
Trì Thời vẫn ngồi xổm dưới đất quan sát xương cốt, lãnh đạm nói.
Thân thể Trì Miện bỗng khựng lại.
“Huynh nếu nhiều nước miếng đến thế, chi bằng lau giùm vết máu còn đọng trên khúc xương này giúp ta để ta nhìn cho rõ.”
Trì Miện bất giác đưa tay che ngực, lui về phía sau.
Người Trì gia và Trì Thời cùng sinh sống dưới một mái hiên đã mười sáu năm, tuy chưa đến nỗi tuyệt khí đoạn mạch, nhưng ít nhiều cũng là nhờ tằng tổ phụ Trì Thừa từng lập đại công tích được phúc đức vô lượng.
Không đợi Trì Miện kịp mở lời, Trì Thời đã tự mình đứng dậy gọi tiểu nhị Hạnh Hoa Lâu đến, bảo hắn mang phần bụng con hổ bị mổ ra thu lấy, gói vào hộp gỗ cho cẩn thận.
Nàng phất tay gọi một người:
“Quách đồ tể, làm phiền ngươi moi hết ra thứ trong bụng lão hổ này rồi chuyển về huyện nha Hữu Hải. Chờ vụ án được làm sáng tỏ, Trương chưởng quầy muốn hầm canh thì cũng chưa muộn.”
Nói đoạn, nàng liếc mắt nhìn Trì Miện một cái:
“Giờ chúng ta đi Đông Sơn.”
Trì Miện lúc này mới định thần trở lại, kinh hãi lẩm bẩm:
“Hầm canh ư? Không thấy còn đỡ, giờ thấy rõ ràng trong bụng hổ có tay người, ai còn dám ăn canh cho nổi! Cái đầu của Trì Thời này thật không giống người thường mà!”
Đúng lúc ấy, vị anh hùng đánh hổ nãy giờ vẫn lặng im đứng bên cạnh, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Vì sao phải đến Đông Sơn? Hổ làm hại người vốn là việc thường, nay ác thú đã bị diệt cũng xem như án kết rồi. Hay là... Trì ngỗ tác cảm thấy trong đó còn có điều uẩn khúc?”
Thanh âm hắn ôn nhu dễ nghe, lại mang theo giọng nói phổ thông nơi kinh thành, phối hợp với cách nói lớn tiếng thô tháp của người Hữu Hải, càng khiến lời hắn vang lên rõ ràng như chuông ngân giữa chợ.
Dân chúng vây quanh đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lúc trước, mọi người chỉ mải nhìn lão hổ, tưởng người đánh hổ hẳn phải cao lớn vạm vỡ như tượng thần gác cổng. Nào ngờ lúc này mới nhận ra, vị thiếu niên đánh hổ kia còn tuấn tú hơn cả Trì Cửu – người nổi tiếng là lang quân đẹp nhất thành Hữu Hải – tới ba phần.
Trì Thời ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn về phía người ấy.
Người nọ hơi khựng lại, rồi đột nhiên ho khan mấy tiếng, lấy khăn che miệng. Sau đó lặng lẽ nhét lại chiếc khăn vào tay áo, động tác sạch sẽ không một kẽ hở.
“Tại hạ Chu Tiện.”
Trì Thời không nhìn hắn, chỉ trầm giọng nói:
“Bàn tay này tuyệt không phải bị lão hổ cắn đứt rồi nuốt vào bụng, mà là do người dùng binh khí sắc bén...”
Nàng ngừng lại giây lát, đoạn nói tiếp:
“Sơ bộ suy đoán, là bị rìu chém lìa rồi mới bị mãnh hổ cắn nuốt.”
“Việc này... không còn là một vụ mãnh thú đả thương người thường thấy, mà là một vụ mưu sát.”
Nàng vừa dứt lời, đưa tay ra hứng lấy một bông tuyết nhỏ vừa bay xuống từ không trung.
Tuyết đầu mùa ở Hữu Hải từ trước đến nay đều đến nhanh, đi cũng vội. Vừa rơi xuống đất liền hoá thành nước, chẳng khác nào cơn mưa thoáng qua.
Đừng nói hiện giờ mà ngay cả khi còn ở kiếp trước, Trì Thời cũng biết: muốn thu thập chứng cứ tại hiện trường hung án sau một cơn mưa chưa bao giờ là chuyện dễ.
Huống hồ nơi đó là núi sâu, mãnh hổ đã bị giết, còn hung thủ ban đầu vốn kiêng dè hổ dữ, giờ đây lại có thể lập tức quay lại hiện trường xóa dấu vết bất cứ lúc nào.
Vậy nên, Đông Sơn, nàng tất phải đi ngay.
Một lời như sấm sét giữa trời quang, dân chúng quanh đó đồng loạt xôn xao.
“Ngươi làm sao biết được tay kia không phải do lão hổ cắn đứt, mà là bị người chém?” Chu Tiện lên tiếng hỏi, giọng tuy ôn nhu nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo nghi vấn.
Trì Thời nhíu mày, đáp:
“Dã thú cắn xương và đồ tể dùng dao chém xương, khác biệt rất rõ ràng.”
“Nếu dùng binh khí sắc bén mà chặt, bề mặt xương sẽ tương đối bằng phẳng, có thể thấy rõ dấu vết gọn gàng như chữ ‘nhất’.”
Nàng vừa nói, vừa mở nắp hộp gỗ lấy ra đoạn tay kia, chỉ vào vết cắt nói tiếp:
“Hơn nữa, trên bàn tay này vẫn còn thịt. Xét màu sắc và mức độ thối rữa thì người này hẳn mới bị sát hại chưa lâu, rồi thi thể mới bị đem cho mãnh hổ ăn.”
“Lão hổ ăn chưa kịp tiêu hóa đã bị vị anh hùng này diệt trừ. Cũng vì thế mà các vị mới có thể từ phần còn lại mà nhận ra đây là tay người.”
Trì Thời dứt lời, “bang” một tiếng đóng nắp hộp gỗ lại, tách khỏi đám người, xoay người trèo lên con lừa, rồi hướng về phía gốc đại thụ dưới chân thành vẫy tay:
“Lục Cẩm, đi thôi, đến Đông Sơn.”
Kẻ được gọi là Lục Cẩm kia mặc áo bộ khoái đang buộc một con ngựa già bên gốc cây. Thấy Trì Thời gọi, hắn liền lên ngựa cùng nàng song hành, hai người chẳng mấy chốc đã đi về phía cửa thành, hướng Đông Sơn mà đi.
Trong đám người, Chu Tiện – vị anh hùng đánh hổ – vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt thoáng lo lắng ngoảnh đầu nhìn về phía Trì Miện, hỏi:
“Vị Trì Thời kia là đường đệ của Trì huynh sao? Tại hạ từng nghe nói, ngỗ tác huyện Hữu Hải chính là Trì Miện huynh mới phải. Còn Lục bộ đầu kia, xem ra dường như lại nghe theo Trì Thời nhiều hơn một bậc.”
Lời hắn tuy nhẹ nhàng ôn hòa, giọng điệu lại chân thành, nhưng từng chữ đều mang ý ly gián khéo léo.
Trì Miện nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng dần khuất của Trì Thời, đoạn quay sang nói:
“Ta thấy chủ tớ các ngươi ăn mặc không tầm thường, đoán hẳn là quý nhân từ kinh sư tới mới có lòng muốn kết giao một phen.”
“Nhưng nếu ngươi muốn ta vì vậy mà đố kỵ Trì Thời… thì e rằng phải khiến ngươi thất vọng rồi. Ngươi cứ ở Hữu Hải này dăm ba ngày, hỏi thăm thử khắp dân gian, ắt sẽ rõ ai mới là kẻ đứng đầu mảnh địa giới này!”
Dứt lời, hắn giũ áo choàng, làm rơi mấy giọt máu còn vương nơi vạt áo, không buồn liếc Chu Tiện thêm lần nào nữa, chỉ quay người dặn Quách đồ tể:
“Cẩn thận một chút! Nếu để rơi mất chút bột xương nào, Trì Thời nhà ta e sẽ đập nát đầu ta mất.”
Quách đồ tể râu ria xồm xoàm, mặt mày dữ tợn, tay cầm đại đao giết heo trừng mắt quát:
“Ngươi coi thường ai đấy? Tưởng ta không hiểu chuyện hay sao? Hữu Hải này từ lâu đã do Cửu gia nhà các ngươi làm chủ! Ngươi chẳng phải định đi Linh Lăng hay sao?”
“Đến lúc đó mà chạy thoát rồi, thì ta mới là người bị lột da đấy!”
Chu Tiện đứng bên cạnh nghe một hồi, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì. Hắn rút khăn ra che miệng ho khẽ hai tiếng.
Người theo hầu bên cạnh dáng dấp như gã sai vặt ghé sát tai hắn thì thầm:
“Công tử, chúng ta có đi theo bọn họ không? Bọn họ đang đi thôn Đông Sơn.”
Chu Tiện nheo mắt, khẽ gật đầu, thanh âm như gió thoảng:
“Đi thôi.”
Thôn Đông Sơn, vốn dĩ chính là nơi bọn họ muốn đến.
Mà Trì Thời, cũng là người bọn họ đến Hữu Hải để gặp.