“Sơn ca, anh có thấy Vương Hà đáng thương không?” Trong lòng Trần Vãn vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Dù Nhị vô lại chưa làm gì được cô ta, nhưng những gì Vương Hà phải trải qua vẫn vượt quá dự liệu của cậu.
“Không đáng thương.” Hứa Không Sơn trả lời dứt khoát. Nếu để ý, có thể nhận ra sự tức giận ẩn giấu trong giọng anh.
Nếu hôm nay Trần Dũng Quang đã nhắn lời thành công, Trần Vãn nghe rõ và đi đến rừng trúc, thì rất có thể người bị Vương Hà ôm chầm sẽ là Trần Vãn.
Dù Trần Vãn tuyệt đối sẽ không có chuyện gì với Vương Hà, nhưng Hứa Không Sơn chỉ cần nghĩ đến tình huống cậu có khả năng phải đối mặt là cả người anh đã run lên.
Hứa Không Sơn tuyệt đối không cảm thấy Vương Hà đáng thương.
Cảm nhận được sự tức giận của Hứa Không Sơn, Trần Vãn rúc vào lòng anh, hôn nhẹ lên tai anh: “Sơn ca đừng giận.”
Hứa Không Sơn siết chặt vòng tay, không lên tiếng bày tỏ tâm trạng của mình. Anh tức chết rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play