Trước khi đi ngủ, Hứa Không Sơn lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Trần Vãn một lần nữa. Chàng trai với gương mặt tuấn tú nằm ngửa trên chiếc gối mềm, mở mắt ra, hoàn toàn không đề phòng để nước thuốc nhỏ vào mắt. Lông mi cậu khẽ rung lên theo phản xạ, giọt nước thừa chảy xuống thái dương.
“Nhắm mắt lại.” Hứa Không Sơn di chuyển lọ thuốc, mắt trái của Trần Vãn nhắm lại, nhưng mắt phải vẫn mở, nhìn thẳng vào anh. Hứa Không Sơn lấy tay che mắt cậu. “Không được. Lục Nhi phải nghe lời bác sĩ chứ.”
Lông mi của Trần Vãn lướt qua lòng bàn tay Hứa Không Sơn, tầm nhìn trở nên tối đen. Con ngươi không yên phận đảo tròn dưới mí mắt.
Cậu cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng thời gian không chờ đợi. Quần áo trong kho cần được chấm điểm sớm để chọn ra bốn mươi người, kịp gửi thư mời tham gia vòng bán kết trước Tết. Vòng bán kết sẽ diễn ra ngay tại xưởng may. Nếu làm muộn, sẽ trùng với ngày di dời, cậu sẽ không kịp xoay sở.
Trần Vãn bề ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng trong lòng đã quyết định. Sáng mai, chân Hứa Không Sơn vừa đi làm, chân cậu sẽ lén lút đến xưởng may. Cùng lắm thì buổi chiều về sớm một chút, như vậy sẽ không ai hay biết.
Hứa Không Sơn không hề nghĩ rằng bữa tối của Trần Vãn chỉ là chiếu lệ. Sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt vào buổi sáng, anh bận rộn một lúc, rồi vội vàng lái xe đến ngã tư đón Mãn Ngọc Sơn, đưa ông ta đến xưởng may.
“Mắt Trần Vãn đã đỡ hơn chưa?” Mãn Ngọc Sơn nghiêng đầu trò chuyện với Hứa Không Sơn. Trong lòng ông không tự chủ được hiện lên vẻ mặt lo lắng của anh hôm qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play