Trần Vãn ngủ một giấc đến gần trưa, mơ màng nhớ Hứa Không Sơn hình như đã nói gì đó với mình vào buổi sáng. Nhưng lúc đó cậu ngủ say quá, chỉ ậm ừ trả lời, hoàn toàn không nhớ rõ nội dung.
Hứa Không Sơn hôm nay cũng dậy muộn hơn một chút. Chiều nay anh phải ra ga đón người, tranh thủ buổi sáng rảnh rỗi, anh đến bệnh viện thăm ba Lưu Cường, tiện thể mua văn phòng phẩm cho hai đứa trẻ.
Trần Vãn xuống lầu, thấy Hứa Không Sơn và mẹ Lưu Cường đang nấu bữa trưa trong bếp. Cậu lập tức đứng thẳng, giả vờ như lưng không đau, chân không mỏi.
“Sơn ca, sáng nay anh nói gì với em vậy?” Trần Vãn ghé tai Hứa Không Sơn, tránh để mẹ Lưu Cường nghe thấy. “Em buồn ngủ quá nên không nghe rõ.”
“Không có gì, anh chỉ hỏi em có đói không thôi.” Hứa Không Sơn kéo cổ áo sau của Trần Vãn. “Ngoan, đi thay bộ đồ khác đi.”
Trần Vãn cúi đầu theo ánh mắt của anh, hiểu ra ý của anh ấy.
Thay một bộ quần áo với cổ áo kín đáo, Trần Vãn nghe mùi thơm trong bếp mà bụng réo ầm ĩ. Cơm còn phải đợi một lúc nữa, Hứa Không Sơn bưng một bát lê chưng đường phèn cho Trần Vãn ăn. Cổ họng cậu có chút khản.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT