Tề Lượng là người đứng đầu văn phòng, có nhiều việc bận nên ông không thể ra ngoài, đành bảo người mời Trần Vãn vào phòng khách.
"Xin lỗi, đã để cậu đợi lâu." Khoảng mười phút sau, Tề Lượng với vẻ mặt áy náy bước ra. Thân hình ông hơi béo, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay, chiếc thắt lưng bị một vòng thịt kéo ra.
Trần Vãn trò chuyện với ông một lúc về tình hình bán hàng gần đây của quầy quần áo, đôi mắt nhỏ của Tề Lượng cười híp lại, giọng điệu không giấu được sự phấn khởi.
Bộ phim "Vụ Sơn luyến" vẫn đang công chiếu rất ăn khách. Đào Mỹ Lệ nổi tiếng rầm rộ. Chẳng ngoa khi nói, cứ mười phụ nữ đi xem phim thì quá nửa sẽ học theo cách ăn mặc của cô ấy trong phim. Có người mua ở quầy hàng, có người lại thuê thợ may dựa vào ảnh chụp để làm. Nhưng sản phẩm làm ra rõ ràng không thể đẹp bằng hàng của cửa hàng, nên về cơ bản cũng không ảnh hưởng đến doanh số bán hàng của bách hóa.
Những người có tiền đi xem phim thì điều kiện kinh tế cũng tương đối khá giả. Giá quần áo của Trần Vãn định ra, thấp thì sáu bảy tệ, cao thì hai ba chục tệ, nhắm đến các mức tiêu dùng khác nhau. Ai mà thấy ngại vì ví tiền rỗng thì có thể mua một món phụ kiện để làm kỷ niệm, cũng xem như chuyến đi này không tệ.
Doanh số của quầy quần áo liên tục tăng cao, nếu không phải do năng lực sản xuất của xưởng có hạn, Tề Lượng thậm chí còn muốn đổi toàn bộ sản phẩm của quầy thành đồ của thương hiệu Đông Ngôn.
Lời hay thì ai mà chẳng nói được, Trần Vãn nghe xong cũng chỉ cười cho qua, chẳng để trong lòng. Tệp khách hàng của quầy quần áo không chỉ có một nhóm người, nếu thật sự đổi hết sản phẩm, doanh số bán hàng ngược lại sẽ giảm xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play