Căn phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh. Hứa Không Sơn dịch người vào phía trong, vỗ vỗ mép giường, ra hiệu Trần Vãn nằm xuống.
“Đợi chút đi, đồng nghiệp của anh sẽ đến.” Trần Vãn liếc nhìn cửa ra vào. “Anh Sơn, anh nằm qua đây đi, nắm lấy tay em là được rồi.”
Hứa Không Sơn lại dịch người về, nghiêng người, dùng cánh tay không truyền dịch ôm chặt Trần Vãn, rất nhẹ nhàng, không dám dùng sức.
Trần Vãn tựa vào giường bệnh nhắm mắt lại. Cậu đã kiệt sức, toàn bộ năng lượng đã tiêu hao hết, nhưng cơn đau của vết thương cứ giằng co thần kinh, khiến cậu không thể ngủ được.
“Tiểu Hứa, cậu tỉnh rồi à. Lần này cậu bị thương khiến em trai cậu lo ch*t đi được.” Động tĩnh của Lôi Hoằng Đạt khi quay lại khiến Trần Vãn mở mắt. Anh đưa thuốc cho Trần Vãn, thuật lại hướng dẫn uống thuốc: “Ngày ba lần, uống sau bữa ăn nửa tiếng.”
Còn những điều kiêng kỵ như không ăn đồ cay, không để vết thương dính nước, bác sĩ đã dặn dò khi xử lý vết thương rồi, Lôi Hoằng Đạt không nhắc lại nữa.
Sáng sớm luôn là lúc người ta mệt mỏi nhất. Lôi Hoằng Đạt không chịu nổi nữa. Phòng bệnh của Hứa Không Sơn tuy rộng rãi nhưng cũng không thể ngủ được ba người. Anh ngáp không ngừng, đang suy nghĩ phải sắp xếp thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play