Vì Hứa Không Sơn quá đỗi hưng phấn, Trần Vãn đã thức cùng anh đến nửa đêm. Sáng hôm sau đi học, cậu ngáp liên tục. Vương Lợi An thấy mắt cậu rớm nước thì sờ sờ túi, lấy ra một miếng sơn sơn đưa cho cậu nhai để tỉnh ngủ.
Sơn sơn là những lát sơn tra tươi được thái mỏng rồi phơi khô. Ngoài vị chua ra thì nó chẳng có mùi vị gì khác. Trần Vãn nhai hai miếng, quả nhiên tinh thần tỉnh táo hơn hẳn, trong miệng ứa ra nước chua.
Quê của Vương Lợi An không trồng sơn tra, miếng sơn sơn kia là do người khác cho. Anh ta gói nó trong một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhìn kiểu dáng và màu sắc thì có vẻ là của con gái dùng.
“Cậu và Đào Mỹ Lệ làm lành rồi à?” Trần Vãn không quên được vẻ thất thần của Vương Lợi An hôm trước. Chiếc khăn tay kia cậu đã thấy Đào Mỹ Lệ dùng qua nên mới hỏi vậy.
“Làm lành rồi.” Vương Lợi An cười hì hì, nháy mắt với Trần Vãn. “Lát nữa tôi kể cho cậu nghe.”
Hóa ra chẳng qua chỉ là một hiểu lầm, mà cả hai đều có trách nhiệm. Vương Lợi An giúp Trần Vãn bán quần áo, nên không thể tránh khỏi việc qua lại với cả nam lẫn nữ. Ngoài các sinh viên trường Đại học Nam Kinh, hắn còn quen biết cả người ở trường Nam Nghệ. Tuần trước có một cô bạn tổ chức sinh nhật, mời một nhóm bạn đến ăn cơm, Vương Lợi An cũng có mặt. Vốn chỉ là một bữa cơm đơn thuần, về sau không biết lan truyền thế nào lại thành ra cô gái kia đang hẹn hò với Vương Lợi An, rồi đến tai Đào Mỹ Lệ.
“Người tôi thích là Mỹ Lệ mà, Trần Vãn cậu biết đấy.” Vương Lợi An kêu oan. “Hôm qua tôi đến ký túc xá các cô ấy đợi nửa ngày, Mỹ Lệ mới chịu xuống gặp tôi để nghe tôi giải thích.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT