Vì thường ngày Trần Vãn phải lên lớp, cậu đã làm thêm hai chiếc chìa khóa cho mẹ Chu Văn. Có sự giúp đỡ của bà, công việc của Trần Vãn nhẹ nhõm hơn hẳn. Biểu hiện rõ nhất là cậu có thêm hai tiếng để ngủ mỗi tối, nên Vương Lợi An không cần lo lắng cậu sẽ ch*t yểu nữa.
Mẹ Chu làm việc sáu tiếng mỗi ngày, từ 8:30 sáng đến 11:30 trưa, và từ 2 giờ chiều đến 5 giờ chiều. Thời gian này trùng khớp khá nhiều với lịch học của Trần Vãn. Dù Trần Vãn có ở nhà hay không, mẹ Chu vẫn làm việc rất nghiêm túc. Nếu không phải vì trải nghiệm mù lòa khiến bà sợ hãi, không dám dùng mắt quá độ, có lẽ bà đã làm từ sáng đến tối.
Trần Vãn tranh thủ dạy mẹ Chu cách sử dụng máy may. Mẹ Chu học rất nhanh, chỉ luyện nửa ngày đã thành thạo, xét về năng khiếu, bà làm tốt hơn Chu Mai rất nhiều.
“Trần Vãn, chỗ vải vụn kia cậu còn cần không?” Mẹ Chu nhận tiền của Trần Vãn. Ban đầu bà định gọi cậu là ông chủ, nhưng Trần Vãn từ chối, nói bà cứ gọi thẳng tên cậu, vì cậu không câu nệ chuyện này.
Vải vụn thừa ra sau khi làm quần áo, Trần Vãn đã chất thành hai bao lớn ở góc tường. Tiền Quốc Thắng sẽ xử lý định kỳ. Vải vụn vứt ra ngoài sẽ có người tranh nhau mua.
Trần Vãn không phải người keo kiệt, nghe vậy nói mẹ Chu cứ tùy ý dùng, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Mẹ Chu vội vàng cảm ơn. Trước khi đi, bà cười hớn hở gói một bao vải vụn. Bà không chọn màu sắc hay thiết kế, cứ thế mà lấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play