“Mẹ.” Đổng Gia Niên ngại trong đơn vị có nhiều quy tắc nên không ở lại đây, một mình ở ngoài sống phóng túng. Mỗi lần về nhà, cậu ta hoặc là đã gây rắc rối hoặc là hết tiền.
Quảng Minh Châu lấy giáo sư Đổng khi chưa đầy hai mươi tuổi, sinh Đổng Gia Niên một năm sau đó. Giờ bà chỉ khoảng bốn mươi, nhưng trông vẫn trẻ như ba mươi. Gương mặt trái xoan, đôi mắt như biết nói, khí chất tao nhã, lại có học thức, bảo sao bà có thể tái hôn với Mạnh Hải dù đã có con.
Tất nhiên, Mạnh Hải không phải người coi trọng vẻ ngoài. Sở dĩ ông đồng ý cưới Quảng Minh Châu là vì sau một lần đi làm nhiệm vụ bị thương, bác sĩ điều trị cho ông là người yêu của chính ủy. Vì quan tâm, chính ủy đã giới thiệu Quảng Minh Châu cho ông.
Lúc đó, Mạnh Hải không có ý định tái hôn. Nhưng trong mắt Quảng Minh Châu, Mạnh Hải có tiền đồ vô hạn lại không vướng bận, là đối tượng kết hôn lý tưởng. Quảng Minh Châu dùng chiến thuật lấy lùi làm tiến, tìm mọi cách để thân thiết với người yêu của chính ủy. Nhờ sự giúp đỡ của cô ta, bà thường xuyên mang canh gà, trái cây đến cho Mạnh Hải, thể hiện sự dịu dàng và chu đáo. Đồng thời, bà cũng xây dựng hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại vô tình thể hiện sự yếu đuối đáng thương. Cuối cùng, bà đã lay động được Mạnh Hải.
Kết hôn nhiều năm, Quảng Minh Châu luôn đóng vai một người vợ hiền. Bà đối xử với mọi người thân thiện, rộng rãi, gương mặt lúc nào cũng hiền hòa. Nhưng lúc này, bà lại trầm ngâm, đầy tâm sự.
Đổng Gia Niên bóc một múi quýt trong đĩa trái cây, không thấy Mạnh Hải ở nhà, cậu ta ngay lập tức thả lỏng, vai sập lưng còng xuống: “Mẹ?”
Quảng Minh Châu ngước lên thấy cậu ta không đứng đắn. Nếu Mạnh Hải có ở đây, bà nhất định sẽ nhắc nhở Đổng Gia Niên chú ý hình tượng. Nhưng trong phòng chỉ có hai mẹ con, bà lập tức thay đổi thái độ, mỉm cười: “Con trai về rồi đấy à.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT