Dù Thu Sanh đã không một lời từ biệt mà đưa con bé đi, khiến anh thật sự rất tức giận, nhưng việc cô đã giúp bé đăng ký vào nhà trẻ là điều anh không ngờ tới.
Anh đã tưởng rằng Thu Sanh đưa bé về Kinh Thị là sẽ không quay lại nữa.
“Đương nhiên, việc để con bé ở lại Hải Sơn cũng không có nghĩa là tôi từ bỏ việc tranh giành quyền nuôi con. Tôi sẽ tạm thời chuyển về Hải Sơn sống, để bầu bạn với con.”
Thu Sanh liếc nhìn Chung Cẩn, rồi nói tiếp:
“Tôi biết anh đã nuôi con bé trong khoảng thời gian này và có tình cảm với nó, nhưng tình cảm của tôi dành cho con bé cũng không hề ít hơn anh. Con bé là đứa trẻ đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi suốt mười mấy năm qua. Ngay cả anh cũng chỉ lác đác xuất hiện vài lần, còn con bé thì lần nào trong mơ cũng có mặt. Cảm giác này có lẽ anh không thể hiểu được, đó là một sự vướng bận đã khắc sâu vào linh hồn, là mỗi lần mơ thấy đều không muốn tỉnh lại, còn khi tỉnh dậy thì tim lại đau nhói.”
Ánh mắt Chung Cẩn luôn không rời khỏi con bé. Thấy bé ném xẻng sang một bên, quỳ trên đất dùng tay điên cuồng đào cát, anh lập tức lên tiếng ngăn cản:
“Chung Vân Đồng, không được, tay sẽ đau đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT