Để không làm ồn đến con, tiếng TV cũng được vặn rất nhỏ, đôi khi không nghe rõ diễn viên nói gì, phải nhìn phụ đề.
Thu Sanh bị cận nhẹ, ngày thường không sao, nhưng ở khoảng cách này xem phụ đề không rõ lắm. Cô cũng lười đi lấy kính, sợ đánh thức Tiểu Đồng, nên cứ thế xem.
Xem một lúc, thấy không thú vị, cô dứt khoát không xem nữa, uống một ngụm bia, bắt đầu tán gẫu với Chung Cẩn,
“Haizz, kể anh nghe chuyện này buồn cười lắm. Mẹ của Lục Tinh Tinh ấy, chị ta gọi con trai là ‘thiếu gia’ không đó. Em nghe chị ta nói, ‘Thiếu gia nhà tôi không ăn hẹ.’, rồi ‘Lấy cho thiếu gia nhà tôi chút nước qua đây’. Em cứ ngơ ngác, còn tưởng chị ta là bảo mẫu của nhà Lục Tinh Tinh cơ. Sau này mới biết, đó là cách chị ta gọi yêu con trai. Cũng may em không hỏi, không thì quê chết.”
Chung Cẩn khẽ nhíu mày, “Cái kiểu gì vậy, làm cho con nít không biết trên dưới.”
Thu Sanh lại cầm cánh ngỗng gặm, “Thật ra em cũng thấy hơi kỳ, nhưng cũng không liên quan đến mình, em chỉ hóng chuyện thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT