Chung Cẩn là một người rất giỏi chịu đau. Khi còn làm cảnh sát hình sự, trên người có vết thương là chuyện thường tình. Những vết thương đó, Thu Sanh nhìn còn thấy đau, vậy mà anh lại tỏ ra bình thường như không có gì.
Có thể khiến anh nhíu mày đau đớn, vậy chắc chắn là đã đau đến một mức độ nhất định rồi.
Trước đây trên mạng có người ví von đau họng là “nuốt lưỡi dao”, Thu Sanh nghĩ, anh chàng này chắc đã đến mức "nuốt lưỡi dao" thật rồi.
Thấy anh uống xong gần nửa cốc nước, Thu Sanh nói: “Em ra ngoài mua cho anh chút đồ ăn sáng, ăn rồi còn uống thuốc. Anh muốn ăn gì?”
Chung Cẩn có lẽ vừa mới bị tổn thương lòng tự trọng vì cái giọng “cạc cạc cạc” kia, nên bây giờ không chịu nói nữa, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thu Sanh:
[Mua đồ thanh đạm một chút, cháo trắng chẳng hạn, cái khác không ăn nổi.]
“Được.” Thu Sanh nhìn tin nhắn rồi trả lời anh: “Em đưa Tiểu Đồng ra ngoài, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play